Chương 5: Học trưởng anh phải ngoan!!

Sáng hôm sau:

Đối với sự biến hoá của Du Thiên, tài xế và người hầu đều có hơi bất ngờ, thậm chí có thể nói là kinh ngạc không thôi.

Hơn nữa anh củng không giống như trước đây, âm u trầm mặc.

Đại thiếu gia của ngày hôm nay, vẻ mặt vẫn luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, nói cũng ít lời hơn...

Tại trường học:

Vẫn chưa tới giờ tự học, đám học sinh trong lớp đùa giỡn, nói chuyện, chép bài tập rất ầm ĩ.

Du Thiên vừa bước vào lớp, cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng.

Một lát sau, mấy tiếng bàn luận xôn xao vang lên :

"Tìm ai vậy?"

"Không biết nữa, không mặc đồng phục... không phải học trường chúng ta chứ?"

"Đẹp trai quá đi."

" Xin chào, cậu tìm ai?"

Du Thiên mặt không đổi sắc bước vào phòng học, đi thẳng đến vị trí cuối cùng phía trên, đem cặp nhét vào ngăn bàn.

"...."

Phòng học so với lúc Du Thiên mới vào còn yên lặng hơn.

Đó là...

Không phải đó là chỗ của Từ Du Thiên lúc nào cũng âm trầm ít nói đó sao!!!

Sao anh ấy lại ngồi chỗ đó?!

Lại nói, cái cặp sách anh ấy cầm lúc nãy trông cũng khá quen, dáng người cũng cao bằng Từ Du Thiên, chỉ là quần áo và kiểu tóc...

Dương Mẫn Khiêm nhận ra Du Thiên, túm lấy Từ Diệt Phàm hỏi :" Diệt Phàm, rốt cuộc là Từ Du Thiên đang muốn làm cái gì?"

Làm biếи ŧɦái âm trầm ít nói không làm, lại đột nhiên khôi phục dáng vẻ bình thường.

"... Có thể là anh ấy muốn thay đổi phong cách đi." Lúc nói xong câu này, trong lòng Từ Diệt Phàm oán hận không thôi.

"Là Từ Du Thiên sao ?"

"Đúng là Từ Du Thiên."

"Mẹ ơi, cậu ấy có phải là đã chịu kí©h thí©ɧ gì không?"

"Từ Du Thiên như này đúng là rất đẹp trai nha, so với Từ Diệt Phàm cũng không kém đâu." Người nói ra câu này có lẽ cũng không thích Từ Diệt Phàm.

Nhưng Du Thiên đẹp trai, đây là sự thật bọn họ không thể phủ nhận.

Từ Diệt Phàm hơi nắm chặt tay, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Du Thiên đang ngồi bên kia.

Vừa đúng lúc chuông báo vào giờ vang lên, Từ Diệt Phàm vội vã kéo Dương Mẫn Khiêm về chỗ.

Chủ nhiệm lớp bước vào, trên tay cầm xấp bài thi khảo hạch hàng tháng.

"Bài thi lần này, bạn Từ Diệt Phàm làm rất tốt, đứng thứ nhất cả lớp."

Thầy chủ nhiệm vẻ mặt ôn hòa khen ngợi Từ Diệt Phàm.

Ánh mắt cả lớp tràn đầy kính nể quay sang nhìn Từ Diệt Phàm, lúc này tâm trạng của cậu ta mới tốt lên được một chút.

"Tất nhiên, còn có một số thành phần trong lớp không chịu học hành, lúc nào cũng âm u, có suy nghĩ bậy bạ, thành tích lại càng không dám nhìn..."

Một số thành phần này, tất nhiên là ám chỉ Du Thiên.

Thầy chủ nhiệm nói xong cũng cảm thấy hình như lớp có điểm không thích hợp, nhìn chằm chằm vào Du Thiên ở góc lớp: "Em kia tên là gì?"

Du Thiên đứng dậy: "Từ Du Thiên."

Chủ nhiệm: ....

Thầy chủ nhiệm dùng ánh mắt kì quái đánh giá Du Thiên lại lần nữa.

Đây là...

Từ Du Thiên ?

Giả sao?

Nhưng nghe giọng nói hình như là đúng...

Chủ nhiệm lớp cứ như bị choáng váng đến quên cả mắng mỏ, cho Du Thiên ngồi xuống rồi bắt đầu giảng về bài thi.

Thỉnh thoảng có người quay sang nhìn Du Thiên, thấp giọng thảo luận hoặc là truyền nhau tờ giấy.

"Từ Diệt Phàm, Từ Du Thiên bị trúng tà rồi à? " - Dương Mẫn Khiêm thừa lúc thầy giáo quay đi, ghé vào tai Từ Diệt Phàm hỏi nhỏ.

Từ Diệt Phàm đang viết bài nghe thấy thế thì trượt tay quẹt một nét dài trên giấy, cười nói: "Cậu đừng nói lung tung, anh ấy sao mà bị trúng tà?"

"Cậu xem bộ dạng Từ Du Thiên như vậy, không phải bị trúng tà thì sao có thể ăn mặc như vậy ?"

"Cái này..." Mặt Từ Diệt Phàm lộ ra vẻ khó xử: "Thôi, đừng nói nữa, tập trung nghe thầy giảng bài đi."

"Có phải là cậu biết chuyện gì rồi không?" Dương Mẫn Khiêm thấy Từ Diệt Phàm nói thế, lập tức truy cứu.

Từ Diệt Phàm lắc đầu.

"Quan hệ của chúng ta là thế nào chứ, cậu mau nói đi, cậu ta rốt cuộc là bị làm sao?"

"Không có gì đâu mà...."