Chương 6: Học trưởng anh phải ngoan!!

"Cái này..." Mặt Từ Diệt Phàm lộ ra vẻ khó xử: "Thôi, đừng nói nữa, tập trung nghe thầy giảng bài đi."

"Có phải là cậu biết chuyện gì rồi không?" Dương Mẫn Khiêm thấy Từ Diệc Phàm nói thế, lập tức truy cứu.

Từ Diệt Phàm lắc đầu.

"Quan hệ của chúng ta là thế nào chứ, cậu mau nói đi, anh ta rốt cuộc là bị làm sao?"

"Không có gì đâu mà...."

Tới giờ nghỉ trưa:

"Này Vương Bát Đảng, không phải muốn ta đối phó với lũ súc sinh thích ức hϊếp nguyên chủ sao? Bây giờ có thể dùng tiền đập chết bọn nó không?"

"Vương Bát Đảng."

【......】

Đây là xưng hô cái kiểu gì!

"Ta hỏi ngươi trả lời, hệ thống nhà các ngươi không chịu trách nhiệm cho công việc như thế à?"

【 Không thể!】

Vương Bát Đảng nói xong cũng không thèm nói thêm gì nữa.

Du Thiên: "......"

Du Thiên đã nghe thấy có không ít người loan tin bởi vì anh có người thích, nên mới biến hình thành thế này.

Mà người anh thích lại không phải ai khác, chính là Trần Mỹ Diệu của lớp 12 cũng chính là người trong lòng của nguyên chủ bị Từ Diệt Phàm cướp mất.

Khoảng thời gian bây giờ, là lúc Từ Diệt Phàm và Trần Mỹ Diệu đều đã nảy sinh thiện cảm với nhau, đúng là đang trong thời kì mập mờ ám muội, trong trường học cũng có không ít người đã biết.

Nguyên chủ nhìn qua thì âm trầm ít nói nhưng khi đứng trước mặt Trần Mỹ Diệu thì lại càng trở nên hèn mọn.

Vì thế, ở trong mắt các bạn học thì Từ Diệt Phàm và Trần Mỹ Diệu chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Vào lúc này mà lại đột nhiên truyền ra tin tức Du Thiên cũng thích Trần Mỹ Diệu, mà cậu lại còn là anh trai của Từ Diệt Phàm.....

Mọi người đều cảm thấy đây là anh muốn "Hoành đao đoạt ái", xen vào tình cảm người ta.

Tin đồn càng lan truyền thì lại càng trở nên như thật, cứ như anh đúng là bởi vì Trần Mỹ Diệu mà thay đổi nhiều đến vậy, tất cả cũng chỉ để cướp đi người yêu của em trai.

Trí tưởng tượng của những người này cũng bay quá cao quá xa rồi, sao không đi làm biên kịch luôn đi?

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời anh trai nhỏ trong vòng mười phút hãy tiêu hết 4 vạn tiền.】

Du Thiên : "......"

Anh đang đi học!

Đi đâu để tiêu hết 4 vạn tiền chứ?

Lại chỉ có mười phút!

Đùa nhau à!

Mang ra rải sao?

Dương Mẫn Khiêm dẫn một đám người từ đâu xuất hiện đứng trước mặt anh hất cằm nói: " Này! Hôm nay anh bị sao vậy hả? Trúng tà à? "

Du Thiên nhìn cũng chưa thèm liếc anh ta lấy một cái, trực tiếp đi vòng qua bọn họ, vào trong cửa hàng bán quà vặt.

Anh không có nhiều thời gian.

Không làm xong là bị phạt gấp đôi!

Đồ ngốc lắm tiền, anh cũng không thể tránh được.

"Có thanh toán bằng thẻ không?"

Ông chủ cửa hàng bán đồ ăn vặt gật đầu: "Có nha, còn có thể thanh toán bằng Wechat nha~"

Du Thiên chìa thẻ ra, lạnh lùng nói: "Cho mua 4 vạn."

Cửa hàng bán quà vặt: ???

Dương Mẫn Khiêm: ???

"Bạn học, quẹt 4 vạn làm gì cơ?" Ông chủ mơ hồ hỏi.

"Mua đồ ăn vặt."

". . ." Đây là muốn mua luôn cả "quầy đồ" của hắn thì có? "Bạn học mua nhiều như vậy..."

"Có người mua mà không dám bán?"

Ông chủ: ". . ."

Sao nhìn cậu trai này hung hăng thế!

Không phải nói biểu hiện của anh hung dữ, mà chính là khí thế của anh làm người ta có cảm giác... Rất dữ dằn.

Có điều có chuyện làm ăn mà không làm, ông cũng đâu phải kẻ ngốc?

"Làm làm chứ." Ông chủ nhanh chóng đi quẹt thẻ.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, bốn vạn điểm khen thưởng đã được ghi nhận vào sổ.】