Chương 7: Học trưởng anh phải ngoan!!

Du Thiên phát hiện Vương Giả vừa thay đổi cách xưng hô.

Trước đó đều là anh trai nhỏ này anh trai nhỏ nọ, hiện tại đã biến thành ký chủ, hơn nữa âm thanh củng không mềm mại như lúc trước.

Đây là giận rồi?

Bởi vì cách xưng hô lúc nãy?

Tốt thôi.

Cứ quyết định gọi nó là Vương Bát Đảng đi!

"Còn những thứ này. . ." Ông chủ quét thẻ xong thì hỏi đại gia nhà mình.

Bốn vạn này có thể giải quyết sạch sẽ số hàng tồn kho của ông rồi!

Du Thiên nhìn sang ông chủ mười phần tiêu sái phóng khoáng ra lệnh: "Đem phát hết đi."

Tất cả mọi người có mặt hốc miệng thành hình chữ O luôn rồi.

Trường học của bọn họ cũng gần hai ngàn người, phát cho mỗi người, vị chi mỗi người là 20 đồng (~60k vnđ), như thế thì hình như cũng không nhiều lắm.

Mà người bên ngoài đã bị hành động của Du Thiên dọa cho khϊếp sợ.

Đây là. . .

Làm cái gì vậy hả?

Lẽ nào thấy người mình thích ở bên em trai nên mời khách vì để thể hiện với Trần Mỹ Diệu...

"Anh ta thích hoa khôi Trần Mỹ Diệu thật sao?"

"Thích thì có ích gì, hoa khôi Trần Mỹ Diệu còn lâu mới thích cậu ta."

"Tôi cảm thấy kỳ thực Từ Du Thiên củng rất đẹp trai. . ."

Trần Mỹ Diệu và mọi người cùng nhìn qua.

Du Thiên đi đến, anh đút hai tay vào túi quần, mái tóc đen nhánh bị làn gió phất qua, lộ ra một khuôn mặt lạnh nhạt.

Bạn học B: "T. . . Tôi củng có cảm giác này."

Bạn học C: "Chỉ thay đổi kiểu tóc và quần áo mà dường như biến thành một người khác vậy..."

Bạn học C: "Nhưng ngầu thật mà. . ."

Bạn học D: ".........."

Bạn học E: "............."

Bạn học F: "..........."

Tiếng bàn tán vang lên không dứt Từ Diệt Phàm nắm chặt hai tay.

Từ Diệt Phàm hơi cắn môi, trên mặt tươi cười nghênh đón, cậu ta nhẹ nhàng hỏi: "Anh, tâm tình anh không tốt sao? Sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?"

"Tôi dùng tiền mà cũng cần xin chỉ thị của cậu à?"

Từ Diệt Phàm nghẹn họng, vội giải thích: "Em không có ý đó, chỉ là lo lắng cho anh thôi. Anh một lúc dùng nhiều tiền như vậy, sợ rằng cha sẽ tức giận mà đóng băng thẻ của anh đấy."

Ý này chính là nói cho mọi người biết, tiền của anh chẳng qua là do cha Từ cho mà thôi.

Hơn nữa có khả năng rất nhanh sẽ không còn tiền mà tiêu.

"Anh, em cũng chỉ muốn tốt cho anh mà!"

Du Thiên cho Từ Diệt Phàm một tràng pháo tay trong lòng.

Nơi này nên có tiếng vỗ tay.

"Vì muốn tốt cho tôi thì cậu nên chết thay tôi chứ nhỉ." Mặt Du Thiên lạnh như băng, nói: "Em trai à, đồng ý vì anh mà chết không?"

Từ Diệt Phàm: ". . ."

Một tiếng "em trai" này làm da gà Từ Diệt Phàm nổi đầy người.

Các bạn học đang vây xem: "!!!"

Đây là lý luận kiểu gì thế?

"Anh..." Mặt Từ Diệt Phàm không còn chút máu, như đã bị dọa sợ chết khϊếp.

"Từ Du Thiên, cậu có phải quá đáng quá rồi không." Trần Mỹ Diệu đi lên trước, thay Từ Diệt Phàm nói chuyện: "Diệt Phàm nói lời tốt đẹp với cậu mà sao cậu có thể nói thành như vậy?"

Du Thiên hờ hững đáp: "Tôi vừa mới làm gì phạm pháp sao?"

". . ."

Lông mày Trần Mỹ Diệu càng cau chặt hơn, trước đây Từ Du Thiên nhìn thấy mình có phản ứng gì tất nhiên cô rất rõ ràng.

Cô cũng biết anh thích mình thế nào.

Nhưng so với Diệt Phàm thì Từ Du Thiên trầm mặc âm u, làm gì cũng khác người, làm cho ai cũng phản cảm, lại còn gây khó dễ với Diệt Phàm, không thể dạy nổi.

Sự yêu thích của anh đối với mình là điều mà cô cực kỳ chán ghét.

Nhưng mà Từ Du Thiên của hiện tại, trong mắt anh chỉ là lạnh lùng xa cách, không còn nhìn thấy bất kỳ sự ái mộ nào.

Nhưng cô cũng không nói ra được vì sao mà mình lại không thoải mái.