Chương 3: Đầu quả tim sủng của lão đại hắc đạo 3

“Dựa vào cái gì!” Tần Dịch Dịch nắm chặt hai tay kìm nén đến run rẩy, cố gắng ổn định giọng nói.

“Bởi vì sự tồn tại của cô, khiến em gái tôi không thoải mái."

Tần Dịch Dịch thực không thể tin, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, giọng nói run rẩy trong nháy mắt lộ ra vẻ yếu ớt và bất lực: “Các người có thể có lý một chút được không? Tôi vốn không để ý đến Ngụy Phong, cũng không cố ý tiếp cận anh ta, bây giờ anh ta và bạn gái mình có vấn đề, liên quan gì đến tôi?"

Nữ sinh ra vẻ tiếc nuối nghiêng đầu, chỉ hỏi: “Thôi hay là không thôi?”

Tần Dịch Dịch hai mắt đỏ lên, “Không thôi! Tôi cũng không làm gì sai tại sao phải thôi học? Các người, các người không thể như vậy…”

Cô gái trang điểm màu khói cười nhạo một tiếng, “Ôi, cô tưởng đang đùa sao? Cô biết chị Thu của chúng tôi là ai không? Chỉ cần chị ấy nói một tiếng, cô…”

Tần Dịch Dịch cắn môi, “Mặc kệ các người là ai, tôi nói cho các người biết, tôi không sai, tôi sẽ không thôi học, chỉ vì quản không được bạn trai của mình, hôm nay lại muốn đuổi học tôi, chẳng lẽ sau này cô sẽ đuổi học tất cả nữ sinh ở đây sao?”

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”. Người được gọi là “Chị Thu” bỗng trở nên lạnh lùng. “Được, bản thân cô đã không muốn yên ổn, sau này đừng trách tôi.”

Tần Dịch Dịch cuối đầu chỉ tay về phía cửa: “Thực xin lỗi giờ tôi phải nghỉ ngơi, mời các cô ra ngoài.”

“Hy vọng cô sẽ có một tuần kế tiếp vui vẻ.”

----------------

“Dịch Dịch…” Tiền Oánh có chút lo lắng, “Cô gái này tớ có biết, nghe nói là người của tổ chức xã hội đen, đừng nhìn bề ngoài cô ta dịu dàng lương thiện, thực tế thủ đoạn rất tàn nhẫn, trước đây có nhiều bạn cùng lớp vì đắc tội cô ta liền…”

Tần Dịch Dịch sắc mặt tái nhợt, “Xã hội đen?”

“Đúng vậy, có người từng kể rằng, cô ta có người chống lưng vững chắc, hình như là người cấm kỵ trong thế giới ngầm…” Tiền Oánh thật sự không biết vì sao Tần Dịch Dịch lại gặp phải những người này, ngộ nhỡ sau này liên lụy đến cô.

Tần Dịch Dịch hạ tầm mắt, “Xã hội đen? Xã hội đen thì có thể không nói lý sao?”

“Cậu có bị ngốc không? Những người như thế làm sao có thể nói đạo lý!”

“Yên tâm đi Oánh Oánh, dù có thế nào, chuyện này tớ cũng không có làm gì sai, không thể bị thôi học được.” Đôi mắt tràn đầy suy nghĩ, ngữ điệu lại lo lắng, nghi hoặc, “Chỉ là, Ngụy Phong sao lại có ảnh của tớ…”

Tiền Oánh trên mặt có vẻ mất tự nhiên, “Không phải cậu nói hắn chụp lén cậu sao? Chắc chắn là chụp lúc cậu không chú ý rồi… y da, cậu bây giờ không cần quan tâm chuyện này, tớ sẽ giúp cậu, nếu lúc đó thật sự không ổn tớ sẽ báo với giáo sư! Có giáo sư cậu còn sợ gì nữa? Nếu cũng không được, Tôn Trạch là ai, cùng lắm nhờ cậu ta làm chỗ dựa cho cậu!”

“Nghe cậu nói tớ yên tâm hơn một chút, có giáo sư, còn có cậu... bọn họ chắc hẳn không dám làm bậy.” Tần Dịch Dịch nắm tay Tiền Oánh, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, khuôn mặt tràn đầy tin tưởng và biết ơn, “Oánh Oánh, cậu đối với tớ thật tốt, tớ cảm ơn cậu!”

Ngày hôm sau, Tần Dịch Dịch trước khi đi ra ngoài đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền mở điện thoại xem dự báo thời tiết thành phố H.

Tiền Oánh thấy cô chuẩn bị ra ngoài, liền hỏi cô đi đâu.

“Tớ muốn đi mua một chiếc váy với một ít quà.” Tai cô có chút đỏ lên.

Tiền Oánh lúc này mới nhớ ra lý do mà họ nói, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, vì tốt cho cô liền nói, “Dịch Dịch, nếu cậu có gì khó khăn, hoặc không có quần áo phù hợp tớ có thể cho cậu mượn, dù sao ngày mai cũng sẽ có rất nhiều người, cậu cũng không thể quá sơ sài.”

Tần Dịch Dịch cười cười, hẳn là nghe không hiểu lời cô nói, có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn cậu Oánh Oánh, nhưng mà không cần đâu, quần áo của cậu tớ sợ không mặc được, ngộ nhỡ lại làm hỏng nó! Tớ đi shopping một lát, dù sao cũng phải mua quà cho Tôn Trạch, cũng không thể đến đó tay không được.”

Nói xong liền cất điện thoại, thay một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, cũng không trang điểm, tóc đen xõa dài ngang vai, cầm một chiếc túi nhỏ ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, Tiền Oánh liền nghĩ đến lời nói của cô, nói không thể mặc quần áo của cô là có ý gì?

Tiền Oánh vốn có chút tức giận, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, Tần Dịch Dịch sao lại có suy nghĩ như vậy? Là cô tự mình nghĩ nhiều thôi.