Chương 53: Mùa xuân của người đàn ông sắt đá (14)

"Cứng quá..." Sau khi người đàn ông đi ra ngoài, Đường Bảo Chân không nhịn được thở dài, cô xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, mơ hồ cảm nhận được độ cứng mà mình vừa chạm vào, hình như còn chưa đủ, cô đặt nó xuống mũi ngửi...

Mùi cỏ xanh và mùi mồ hôi thoang thoảng là một mùi rất đặc biệt, không hề khó ngửi, thậm chí còn khiến cô muốn ngửi với khoảng cách gần.

"Đường Bảo Chân, cô có thể có chút tiền đồ" Hệ thống nhìn không thuận mắt.

Đường Bảo Chân bĩu môi nói: "Đừng như vậy, ngươi như vậy, ta sẽ tưởng rằng kiếp trước ta là hò thượng!" Chỉ có người xuaatss gia mới có thể khiến người ta suốt ngày không ham muốn, phải không?

Hệ thống lóe lên, dùng giọng điệu máy móc bình tĩnh nói: "Đối tượng của nhiệm vụ bây giờ còn chưa xuất hiện, cô còn nghĩ tới việc dây dưa với một người đàn ông, tôi thật sự khâm phục."

Đường Bảo Chân kiêu ngạo hất cằm, "Không cần chị đâyy mê hoặc, đàn ông, nhiệm vụ nắm bắt cùng 1 lúc, đây không phải người bình thường có thể làm được, ta hiểu."

Hệ thống: "..." Nó thề sẽ trước khi đối tượng của nhiệm vụ xuất hiện, nó không bao giờ nói chuyện với người phụ nữ này nữa!

Ngay khi Đường Bảo Chân đang vô tâm trêu chọc hệ thống của mình thì một người phụ nữ xuất hiện ngoài cửa.

Cũng mặc đồ đỏ, Đường Bảo Chân trông như một nàng tiên lộng lẫy, nhưng người phụ nữ trước mặt lại chỉ thô tục với nửa búi tóc, trước ngực lộ ra nửa cái bánh bao trông bắt mắt và ghê tởm.

Đường Bảo Chân đã nhìn thấu người phụ nữ trước mắt mình.

"Lần đầu tiên gặp em gái đã cảm thấy có khí chất tốt, nhìn gần càng xinh đẹp, em gái thuộc tòa lầu nào?" Từ Đào Hoa vừa vào cửa, cô ta lần đầu gặp mặt đã nắm lấy tay Đường Bảo Chân, nhìn cô với ánh mắt khinh thường, “A Diêm chúng tôi là người chính trực, không làm kinh doanh như này.”

Nhìn gần hơn, Từ Đào Hoa lại một lần nữa bị sốc trước dung mạo của Đường Bảo Chân, vẻ đẹp chim sa cá lặn và làn da của cô đẹp đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông, đây có phải là người thật không?

Ánh mắt thờ ơ của Đường Bảo Chân càng khiến Từ Đào Hoa không phục, hiện tại cô ta không chịu thừa nhận thua!

"Tòa lầu?" Đường Bảo Chân nghi hoặc một lát.

" y dô, em gái còn giấu giếm chị gái nữa sao!?" nụ cười của Từ Đào Hoa càng thêm tươi tắn, cô ta lặng lẽ đến gần Đường Bảo Chân, thổi một hơi vào lỗ tai trắng như ngọc của cô, "Tôi hiểu được, khách ở chỗ các cô nhất định phải có khuôn mặt đầy đặn và phong thái giàu có, hiếm có thiếu niên nào nổi bật như A Diêm, phải không?"

Nói xong, Đường Bảo Chân chợt nhận ra rằng đối phương đã nhầm cô với phụ nữ trong kỹ viện.

"Tìm đường chết à!" Đường Bảo Chân hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ thu tay lại, "Ai cho cô cái gan như vậy!? Có biết đắc tội tôi sẽ có hậu quả gì không!"

m thanh này khiến Từ Đào Hoa bình tĩnh lại!

Đường Bảo Chân đầy sát khí, đáng tiếc cô xinh đẹp quá, bình thường khi tức giận, khóe mắt và lông mày đều đỏ lên, càng tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả, dung mạo đe dọa người khác.

Chưa có người phụ nữ nào ở thị trấn Phượng Hoàng từng nhìn thấy ý định gϊếŧ người của một người cấp trên, thay vì bị khí chất của Đường Bảo Chân lấn át, Từ Đào Hoa lại bị vẻ đẹp của cô kiềm chế.

"Cút đi!"

Đường Bảo Chân hét lên.

Rõ ràng là một ngôi nhà cũ kỹ, nhưng cô có cảm giác như đang ngồi trong một cao đường.

Từ Đào Hoa mơ hồ cảm thấy mình đã hiểu lầm điều gì đó, làm sao một người phụ nữ có khí chất như vậy lại có thể đến từ nơi như vậy?

Nhưng cô ta không chịu chấp nhận thua như thế này, A Diêm, A Diêm chỉ có thể là của cô ta.

Nghĩ đến người đàn ông mà cô ta nhung nhớ đã lâu, Từ Đào Hoa không hiểu sao lại lấy lại dũng khí, "Ô hô, bảo tôi cút? Cô là ai? Đừng tưởng rằng xinh đẹp thì có thể quyến rũ đàn ông- A Diêm sẽ không yêu loại phụ nữ này, có thể bị vạn người cưỡi, thật kinh tởm!"

Từ Đào Hoa nhất định phải tạt nước bẩn vào người Đường Bảo Chân, dù có phải hay không thì cũng phải hủy hoại danh tiếng của Đường Bảo Chân.