Chương 54: Mùa xuân của người đàn ông sắt đá (15)

Có thể nói, sự xuất hiện của Đường Bảo Chân đã mang đến cho Từ Đào Hoa 1 mối nguy vô hạn, chỉ có làm bẩn Đường Bảo Chân thì Từ Đào Hoa mới có cơ hội thu phục được Mặc Diêm Thiết!

Nhìn thấy người phụ nữ tức giận, bắt đầu nói bừa bãi, Đường Bảo Chân chỉ có thể hưng phấn nói: "Hệ thống, hệ thống!! Mau nhìn xem người phụ nữ này có phải là mục tiêu của nhiệm vụ không!!!

Hệ thống: “Không phải.”

"Hả…? Đường Bảo Chân giống như một con gà trống bại trận, chán nản không muốn nói ra.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: "Làm gì vậy!?"

Xoay người, Mặc Diêm Thiết vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ nghiêm nghị, không mấy thiện cảm nhìn Từ Đào Hoa.

Đường Bảo Chân vẫn bĩu môi, chỉ vào Từ Đào Hoa nói: "Người phụ nữ này này nói tôi là kỹ nữ, anh kéo cô ta ra khỏi đây đi!".

"Đây có phải là sự thật không?" Mặc Diêm Thiết nhìn Từ Đào Hoa một cách sắc bén.

Không phải anh không tin Đường Bảo Chân, mà đã tin rồi, buộc Từ Đào Hoa phải đưa ra lý do!

Từ Đào Hoa nuốt nước bọt phủ nhận, nói: "Tôi chỉ thấy em gái xinh đẹp nên đến đây nói chuyện, hoàn toàn không giống như những gì cô ấy nói!" Cô ta quay lại, uất ức nhìn Đường Bảo Chân: "Tại sao anh lại vu oan cho tôi?

Bảo Chân cười lạnh nói: "Mặc Diêm Thiết, nhanh đem người phụ nữ ghê tởm này ném ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!" Lại không phải mục tiêu của nhiệm vụ, phí lời gì chứ, cô cũng lười giả vờ!

Đây là nhược điểm của việc không có người giúp việc đi cùng, nếu không, với địa vị của Từ Đào Hoa, tại sao cô ta lại phải đích thân làm việc đó?

Càng nghĩ về Đường Bảo Chân, càng cảm thấy uất ức.

Ở bên nhau lâu như vậy, Mặt Diêm Thiết làm sao có thể không nhìn ra được tính tình của Đường Bảo Chân? Cô ấy luôn kiêu ngạo, thẳng thắn, mềm yếu, chưa khi nào bị uất ức.

Trái tim người đàn ông chợt nhói đau, ánh mắt Từ Đào Hoa trở nên không mấy thiện cảm, cũng không cần phải đưa ra lý do, anh trực tiếp ném người ra khỏi cửa hàng.

"A Diêm, đừng tin cô ấy, người phụ nữ này rất xấu xa, cô ấy đã vu khống tôi!" Từ Đào Hoa nhìn thấy những người xung quanh, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng vì tức giận!

"Đào Hoa, tại sao cô lại bị A Diêm ném ra ngoài?" Người xem náo nhiệt không ngừng hỏi.

Từ Đào Hoa lập tức làm ra vẻ uất ức, rưng rưng nước mắt, “Tôi có ý tốt tìm em gái trò chuyện, nhưng cô ấy lại đột nhiên vu oan tôi, bảo A Diêm đuổi tôi ra ngoài. A Diêm thật thà như vậy, lại bị người phụ nữ này mê hoặc, bất chấp sự thật mà ném tôi ra ngoài! "

“Hả?" Mọi người đều ngạc nhiên.

"Đào Hoa, cô bị ức hϊếp sao?" Hoàng Hoa Nương chạy tới, buồn bực vỗ vỗ bụi đất trên người cô ta , "A Diêm sao tàn nhẫn như vậy? Tôi đi tìm anh ta xử lý!”

Ném người xong, Mặc Diêm Thiết vừa bước vào nhà còn chưa nói chuyện được với Đường Bảo Chân câu nào, bên ngoài đã có rất nhiều người chen chúc vào.

Mặt của Mặc Diêm Thiết tối sầm khi thấy tới mọi người xem kịch hay.

"A Diêm, tại sao anh lại ném Đào Hoa ra ngoài!? Cô ấy là phụ nữ, sao anh có thể làm như vậy!?" Hoàng Hoa Nương vừa bước vào cửa không chất vấn Đường Bảo Chân mà trực tiếp đem vấn đề ném lên người Mặc Diêm Thiết, đây có thể nói là 1 sự thông minh của bà ta.

Những giọt nước mắt tích tụ trong mắt Từ Đào Hoa nhân cơ hội rơi xuống, cô ta lập tức chiếm được cảm tình của mọi người.

Mặc Diêm Thiết lạnh lùng liếc nhìn cô ta, "Đây là cửa hàng của tôi, tôi muốn cho ai vào thì cho, Từ Đào Hoa, ở đây không chào đón cô."

"Anh Diêm!" Sắc mặt của Từ Đào Hoa tái nhợt và run rẩy.

Hoàng Hoa Nương lập tức không để ý nữa, mắng Mặc Diêm Thiết: "Trước đây cậu không phải như vậy, thật giống như Đào Hoa nói, cậu đã bị người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện này mê hoặc rồi!?"