Chương 112: TG3 - Ẩn Hôn Tiểu Kiều Thê Của Ảnh Đế (6)

Bạch Vi Vi đương nhiên không nuốt nổi, cô khó chịu nhíu mày.

Hà Bạc An không kiên nhẫn, đưa tay bóp mặt cô, “nữ nhân, mau nuốt thuốc đi.”

Bạch Vi Vi càng cảm thấy khó chịu hơn. Cô đột nhiên quơ tay, sau đó gục đầu xuống một bên người để nôn mửa.

Hà Bạc An sững sờ, chỗ cô đang để tay, là phần thân dưới của hắn, mà chỗ cô ói, là quần của hắn!

“Bạch, Vi, Vi!” Hà Bạc An phát điên, hắn là người có bệnh sạch sẽ trầm trọng, phút chốc đã tức xù lông.

Sau khi Bạch Vi Vi nôn ra, cảm thấy miệng mình nhớp nháp có chút ghê tởm, cô thuận tay nắm lấy vạt áo hắn lau miệng, sau đó lăn trở lại giường ôm chăn ngủ.

Hà Bạc An tức giận đến toàn thân run rẩy, cảm giác như muốn nổ tung.

Giữa bóp chết Bạch Vi Vi và đi vào nhà tắm, hắn khó khăn lựa chọn cái sau.

Kỳ cọ tắm rửa xong ba lần, hắn quấn khăn tắm bước ra ngoài, mở tủ tìm đồ…

Quần áo của hắn đâu?

Trong tủ quần áo chỉ có mỗi đồ của Bạch Vi Vi, hắn căn bản không có một bộ quần áo nào.

Rõ ràng vừa nãy, lúc rời khỏi nhà, đồ của hắn vẫn ở đây mà.

Hà Bạc An đi khắp nhà một vòng, hắn phát hiện tất cả đồ đạc của mình đã biến mất, không chỉ quần áo mà còn cả bàn chải đánh răng, dao cạo râu, cốc và những thứ khác.

Hắn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vô cùng tức giận mà đưa tay ra kéo Bạch Vi Vi dậy, “Đồ của tôi đâu?”

Bạch Vi Vi ngơ ngác, tựa hồ bị quấy rầy, lông mi dày khẽ run lên, giọng điệu mơ hồ nói: "Bạc An?”

Hà Bá An sao có thể có tâm trạng tốt mà cùng cô chào hỏi: “Đồ của tôi đâu?”

Bạch Vi Vi ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ không phân biệt được giữa mộng và thực, đột nhiên cười khổ.

“Đưa đi, đưa đi hết rồi, anh không phải là không trở về nữa sao?”

Hà Bạc An nghiến răng nghiến lợi, “Tôi nói không quay lại bao giờ?”

Nước mắt trong mắt Bạch Vi Vi tụ lại, nhưng không chịu rơi xuống: “Lần trước anh rời xa em chín mươi bảy ngày, mới trở về một buổi tối. Lần trước nữa anh rời xa em sáu mươi tám ngày, quay lại lấy một số thứ, sau đó lại rời xa em. Trước đó nữa, anh rời xa em một trăm linh ba ngày, anh lái xe tới trước cửa, kêu trợ lý đến nói với em rằng anh sắp đi quay phim...”

Hà Bạc An sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.

Bạch Vi Vi bướng bỉnh nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, “Hôm nay anh rời xa em, lần sau chúng ta gặp nhau có lẽ sẽ là lúc ly hôn. Không, có thể thứ em nhận được chỉ là tờ giấy ly hôn mà thôi, em thu dọn đồ đạc của anh trước để gửi cho Tiểu Mục, em có làm sai cái gì sao?”

Không sai chút nào.

Hà Bạc An đúng là muốn ở luôn tại đoàn làm phim hai tháng, đến hạn anh sẽ gửi bản thỏa thuận ly hôn cho cô.

Bạch Vi Vi bỗng nhiên trùm chăn lên đầu, tiếng khóc nức nở truyền ra: "Đừng làm phiền tôi nữa, vì sao uống nhiều rượu như vậy mà tôi vẫn có thể nhìn thấy anh. Đi ra ngoài thì thấy anh trên poster quảng cáo, đi mua đồ thì gặp sản phẩm anh làm đại diện hình ảnh, mở ti vi cũng gặp phải bộ phim truyền hình anh đóng vai chính. Bây giờ tôi muốn ngủ, ngay cả giấc mơ cũng không tha cho tôi sao.”

L*иg ngực Hà Bạc An như thắt lại, hắn kìm lại một lúc mới nói: "Trông mặt tôi lạ lắm à? Sao cô lại nghĩ mình đang mơ?”

Bạch Vi Vi im lặng, một lúc sau mới nghe cô nhàn nhạt nói: "Không phải mơ, sao anh có thể nói nhiều lời như vậy với em? Anh ghét em, rất ghét, rất ghét em.”

Câu nói này, vừa cam chịu lại đau đớn.

Hà Bạc An nghe xong vậy mà lại cảm thấy nghẹn lòng, hắn lại vì người phụ nữ hắn ghét mà nghẹn lòng.

Hắn tính tình không tốt, không chịu nổi Bạch Vi Vi đột nhiên biến thành bộ dáng như cô vợ nhỏ thế này. Khóc thì đã đành, lại còn trốn một góc tự mình khóc sướt mướt là sao.

Trước đây, sao hắn lại không biết người phụ nữ này mỏng manh như vậy, bộ dạng thảm thiết không có chí hướng như vậy.

[ Đinh, mức độ hảo cảm của nam chính: 0 .]

Hệ thống ngớ người. Ủa, mức độ hảo cảm tăng kiểu gì vậy? Sao thoáng cái -15 liền biến thành 0 rồi?