Chương 111: TG3 - Ẩn Hôn Tiểu Kiều Thê Của Ảnh Đế (5)

Bạch Vi Vi ánh mắt mê mang, hai tay nắm lấy cánh tay hắn đè lên cửa. Cô nhón chân lên, đầu ngẩng cao như một chú thiên nga cao quý xinh đẹp đang liều lĩnh đuổi theo hơi ấm mình muốn.

Xung quanh Bạc Hà An tràn đầy hơi thở, mùi hương và cả cơ thể mềm mại của cô. Toàn bộ mọi thứ bỗng nhiên ập tới. 【 Đinh, mức độ hảo cảm của nam chính: - 5】

Hà Bạc An thoáng chốc bị trầm mê bởi mùi hương của cô gái này nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại. Hắn hình như nghĩ thông chuyện gì đó, cơn tức giận kịch liệt như gió bão xộc lên trong đầu, hắn hung hăng đẩy Bạch Vi Vi ra, “Đủ rồi đấy.”

Bạch Vi Vi bị đẩy ra, cả cơ thể ngã nhào, suy yếu vô lực nằm sấp trên mặt đất.

Hà Bạc An dùng sức lau môi của mình, giống như làm thế có thể lau sạch dấu vết còn vương lại của cô.

Hán chán ghét nói: “Cô cho rằng dùng mỹ nhân kế là có thể khiến tôi thích cô à? Dù phụ nữ trên đời này có chết sạch thì tôi cũng sẽ không đυ.ng vào cô đâu.”

Bạch Vi Vi vẫn không nhúc nhích mà nằm yên đó.

Hà Bạc An gắt gao nhìn chằm chằm cô, “Bạch Vi Vi, đừng có chơi trò thủ đoạn, đừng để tôi càng thêm xem thường cô.”

Bạch Vi Vi vô cùng an tĩnh.

Hà Bạc An lúc này mới phát hiện ra điều không thích hợp, hắn đi tới, dùng chân đá đá Bạch Vi Vi, “Này, cô kia, đừng có giả chết.”

Hệ thống: “Cmn, ký chủ, cô bị người ta dùng chân đá kìa.”

Giả vờ ngất xỉu - Bạch Vi Vi: “Loại tính cách của con hàng này tại sao còn chưa bị người trùm bao tải đánh tới chết nhỉ.”

Hà Bạc An ngồi xuống, vén mái tóc dài đang che mặt cô sang một bên, phát hiện Bạch Vi Vi nhíu chặt lông mày, gương mặt ửng đỏ bất thường.

Sốt rồi?

Hắn nhìn sắc mặt của cô một chút liền biết nhiệt độ cơ thể của cô không bình thường.

Hà Bạc An lập tức lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình, “Tiểu Mục, giúp tôi …”

Giọng anh đột nhiên dừng lại, bởi vì Bạch Vi Vi lúc này đang mặc trên mình bộ đồ ngủ bằng lụa. Cô yếu ớt nằm trên mặt đất, lộ ra một nửa bờ vai trắng nõn.

Mái tóc đen dài xõa xuống sàn nhà, làn da trắng mịn hơi ửng hồng, khiến cho cô lúc này lộ ra vẻ phong tình, quyến rũ.

Bạch Vi Vi như thế này không hề giống với Bạch Vi Vi mà hắn thường thấy. Hắn chưa từng bắt gặp bộ dạng cô yếu ớt lại kiều diễm như vậy.

Tiểu Mục nói: “Sao vậy, anh An? Hơn 1 giờ rồi, đạo diễn hỏi anh có muốn tiếp tục không.”

Hà Bạc An do dự vài giây mới nói: “Cảnh tối nay để tối mai quay đi. Cậu bảo họ tạm dừng một ngày, tôi… nghỉ ngơi một chút.”

Tiểu Mục cũng không nghĩ nhiều, Hà Bạc An đã hai ngày hai đêm liên tiếp không nghỉ ngơi rồi, giờ nghỉ một chút cũng là hợp lý.

Cậu lập tức đồng ý.

Hà Bạc An cúp điện thoại, sắc mặt càng khó coi hơn . Hắn đáng lẽ phải ném cô cho trợ lý, vậy mà hắn lại sợ cô bị người ta chiếm tiện nghi?

Tại sao hắn phải quan tâm tới sự sống chết của người phụ nữ này chứ?

Hà Bạc An đè nén cơn tức giận của mình, chỉ còn có hai tháng, hắn chịu đựng thêm một chút cũng không sao.

Hắn đưa tay ôm lấy Bạch Vi Vi, ôm cô lần thứ hai, người cô vẫn nhẹ đến mức hắn phải cau mày.

Nhưng mà lúc này hắn đang tức giận, miệng liền như ai thiếu nợ, không nhịn được mà nói một câu mỉa mai: “Nặng như heo.”

Hệ thống lập tức cáo trạng: “Ký chủ, hắn xúc phạm cô kìa.”

Bạch Vi Vi: “Hôm nay anh ta coi thường tôi, sau này tôi sẽ khiến anh ta có muốn cũng không thể đυ.ng tới.”

Hà Bạc An ném cô lên giường, đưa tay dùng sức xoa xoa trán cô, cơn sốt vẫn không ngừng, hắn hừ lạnh, “Thà thiêu chết cô còn hơn.”

Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn lục lọi hộp y tế, tìm thuốc hạ sốt rồi nhét thẳng vào miệng Bạch Vi Vi. Hắn thô lỗ mà dùng sức giống như cách hắn từng đối phó với kẻ thù đã gϊếŧ cha mình vậy.