Chương 7

Đôi mắt vốn tràn đầy mệt mỏi vất vả, theo một hành động nhỏ bé của con trai, dần tràn ra hạnh phúc và thỏa mãn, trở nên sáng tỏ vô cùng.

Phạm Xuân Hương nghe thấy tiếng động bên ngoài thì vội vàng đi ra. Bà không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ thẹn thùng của An An co rúm trong lòng ông.

Bà khoa tay múa chân ra hiệu với Lý Đạt Thao rằng bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi.

Nhờ sự xuất hiện của đứa trẻ này khiến cuộc sống nghèo nàn và tẻ nhạt của hai người như được tiếp thêm hy vọng và ánh sáng vô hạn.

Lý Đạt Thao gật đầu biểu thị rằng ông đã hiểu. Sau khi Phạm Xuân Hương đi vào, chóp mũi ông ngửi được mùi sữa trên người đứa bé, ông theo bản năng đưa tay sờ bụng bé.

Trong mắt ông, cho đứa trẻ ăn no mặc ấm là điều quan trọng nhất cũng là chuyện hạnh phúc nhất. Trẻ em ở độ tuổi này thường ăn rất ít và được chia thành nhiều bữa. Hơn nữa, bữa ăn của bé đã qua một thời gian nên bụng nhỏ của bé đã sớm xẹp xuống.

Động tác này khiến Tạ Thế An có hơi ngứa ngáy, cậu bé bĩu môi tỏ vẻ không vui. Lý Đạt Thao còn tưởng cậu đói quá, vội vàng đặt Tạ Thế An trở lại cũi.

Ông đi đến vòi nước rửa tay lần nữa, trong đầu ông nhớ lại cách pha sữa bột mà Phạm Xuân Hương dạy ông.

Tạ Thế An mới được ôm một lúc lại bị đặt xuống, khuôn mặt bé nhỏ nhăn nhó, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, cậu trông mong nhìn chằm chằm hướng cha rời đi.

Từng bị nhốt ở nơi tối tăm nhiều năm, cậu đã dùng toàn bộ thời gian dài đằng đẵng đó để nhớ lại những điều nhỏ nhặt khi còn ở chung với cha mẹ. Cho dù lục lại tất cả ký ức cũng chưa từng có cảnh tượng cậu được ôm vào lòng như Lý Đạt Thao làm ban nãy, huống chi còn là hành động dỗ dành cậu.

Một lúc sau, vòng tay ấm áp đã trở lại, đương nhiên Tạ Thế An rất vui vẻ, hai mắt cậu mở to, vẻ mặt không thể tin được.

Ông ấy không bỏ rơi mình? Ông ấy thực sự không bỏ rơi mình ở lại đây?

Lý Đạt Thao cầm bình sữa đi ra, bắt gặp ánh mắt ngập nước của cậu bé mới nhận ra An An đang nhìn mình, cậu bé còn nhếch miệng cười lộ ra phần lợi chưa mọc cái răng nào, trái tim bỗng cảm thấy rất thoải mái.

Bình sữa được đưa qua, Tạ Thế An đã biết cách sử dụng bình, cậu bé giữ chặt cái bình trong ngực, uống từng ngụm sữa.

Lý Đạt Thao ngồi bên cạnh quan sát, nhìn dáng vẻ lúc uống sữa của cậu bé, ông vô thức mỉm cười khiến cho những vết nhăn trên trán đều giãn ra.

Lúc này, Phạm Xuân Hương vừa chuẩn bị xong bữa tối, gọi Lý Đạt Thao vào. Một đĩa dưa muối, một đĩa rau xào ăn cùng cơm trắng. Một năm hơn ba trăm ngày nhà họ đều ăn như vậy. Chỉ khi đến lễ Tết, Phạm Xuân Hương mới nấu một ít đồ mặn.