Chương 9: Giáo Bá Và Tùy Tùng Nhỏ (9)

Hệ thống vừa mới tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên nó mang ký chủ đi làm nhiệm vụ.

Nó không thể xác định là do mạch não của nhân loại đều khúc khuỷu gập ghềnh như vậy, hay vẫn là lối suy nghĩ của cậu quá rộng quá khác người, vượt qua phạm vi tri thức của nó, tóm lại là nó không theo kịp.

Nó gửi tin nhắn cho người yêu 5210, lải nhải về ký chủ của mình, 5210 đáp lại:

[Về sau ngày tháng như vậy còn rất dài, cần phải bảo trì tâm tình bình đạm.]

Người yêu an ủi càng làm hệ thống cảm thấy tương lai tăm tối không ánh sáng.

Nó sinh hờn dỗi, tầm mắt chuyển qua bé chibi đang mặc qυầи ɭóŧ trong không gian.

Cố Thi đặt tên cho nó là "Cố Đại Hoàng", xem chừng sau này còn muốn có thêm một đống nhóc con nữa.

Cố Đại Hoàng mới vừa mặc xong qυầи ɭóŧ, đột nhiên cảm thấy da đầu căng chặt.

Hệ thống nắm đầu nhỏ xách nó lên, dùng sức lắc lư qua lại, làm cho mắt nó choáng váng như nhang muỗi.

Nó buông tay ra, đại hoàng tử lộp bộp một tiếng rơi xuống đất.

Trên đỉnh đầu bay ra icon QAQ, ủy khuất ngồi dưới đất lau nước mắt.

Hệ thống khanh khách cười quái dị, lớn nó không quản được, chẳng lẽ nhỏ còn không được chắc?

Người yêu 5210 xem toàn bộ quá trình cười còn to hơn cả nó.

Cố Thi đang ngửa đầu thưởng thức ái khanh của mình, ánh mắt lúc trước của cậu rất lạnh nhạt, hiện tại đột nhiên trở nên ôn hòa như vậy, trong lúc nhất thời Tỉnh Nguyên Hóa không phản ứng lại được. Hắn giơ hộp thức ăn lên lắc trái lắc phải, tầm mắt Cố Thi chuyển động theo, ném cho hắn ánh mắt nghi hoặc.

Quần áo của cậu đã rất cũ rồi. Quần giặt đến bạc màu, chỉ còn nhìn ra được chút màu lam, xa xa nhìn cứ tưởng là quần trắng.

Áo ngắn tay trên người vốn in từ LOVE, nhưng chất lượng khá kém, hoa văn mất gần hết. Hiện tại O và E cũng không còn, chỉ còn lại "LV".

Cố Thi mặc chiếc áo ngắn tay có chữ LV, đứng nơi đó giống như đang nói tôi rất nghèo. Chữ nghèo này khắc thật sâu vào đầu Tỉnh Nguyên Hóa.

Hắn không phát hiện Cố Thi đang nhìn mình, còn cho rằng Cố Thi đang thèm cánh gà.

Vòng tròn sinh hoạt của hắn tất cả đều là công tử nhà giàu, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người giống như Cố Thi vậy.

Bộ dáng Cố Thi nhìn chằm chằm hộp cơm làm Tỉnh Nguyên Hóa cảm thấy một trận chua xót.

Hắn tò mò hỏi: "Ba mẹ cậu làm gì vậy?"

"Qua đời nhiều năm rồi."

Nhà nguyên chủ chỉ dựa vào một mình cô chống đỡ, có thể lừa được người ta nhận vào làm thì chạy việc vặt kiếm tiền, lừa không được thì lục thùng rác nhặt ve chai, hoặc là biểu diễn tài nghệ ở công viên.

Thùng rác của trường cấp 3 Ngũ Liễu có người phụ trách xử lý, một giờ một lần, ngay cả vỏ trái cây cũng không để lại.

Thiếu gia nhà giàu nơi này đối với bán nghệ cũng không có hứng thú, nguồn thu nhập của Cố Thi liền bị chặt đứt.

Tỉnh Nguyên Hóa lo lắng ngày nào đó hắn trở lại phòng ngủ phát hiện bạn cùng phòng chết đói trên giường.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, sờ sờ đầu Cố Thi, "Về sau cậu đi theo tôi, làm chân chạy vặt xem như một nửa bảo mẫu, mỗi tuần tôi trả tiền lương cho cậu một lần. Cậu tính giá thị trường đi, một lát nữa tôi muốn làm một bản hợp đồng."

Chờ hệ thống khi dễ đại hoàng tử xong, trở về thì nhìn thấy Cố Thi đang ngồi trò chuyện với Tỉnh Nguyên Hóa xem xem một tuần phải quét phòng mấy lần.

Tiền của Tỉnh Nguyên Hóa hắn cũng không phải gió thổi tới, hắn không muốn lấy ra mấy vạn từ trong túi tiền của mình cho không Cố Thi. Cho dù hắn không thích Tỉnh lão gia, cũng không thể tùy tuỳ tiện tiện đưa tiền cho người ngoài một cách tuỳ tiện được.

Hắn đưa bản hợp đồng đã được đóng dấu ra để Cố Thi ký tên.

"Phòng ngủ không có nhiều việc để làm, cậu cũng chỉ cần chạy vặt, mua cơm cho tôi là được. Một ngày một trăm, cuối tuần kết toán, làm đủ một tháng sẽ có tiền thưởng, có ý kiến gì không?"

Cố Thi không có ý kiến, nữ chính trong nguyên tác chạy vặt cho Tỉnh Nguyên Hóa không có tiền lương, chỉ có tiền boa.

Cậu có tiền lương cố định, đãi ngộ so với nữ chính còn tốt hơn nhiều.