Chương 21: Bệ hạ, ta sai rồi!

Cô nhìn thấy Liên Thành Dục, cô còn chưa kịp hành lễ, hắn liền để cho cô đi qua.

Nhan Hựu đi qua, hắn đưa tay, ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, còn có những chiếc hoa điền hải đường trên trán, trong ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương: “Nhan Nhan, bộ dạng của nàng như vậy, phá lệ động lòng người.”

Nhan Hựu nghe thấy hắn khen mình, nhất thời cao hứng, cô chớp chớp mắt: “Thật sao? Thϊếp cũng cảm thấy đẹp, thϊếp thích đẹp nhất, hắc hắc, A Dục, lời này của người thϊếp nghe rất được.”

Liên Thành Dục thấy cô hoạt bát như vậy, trong con ngươi hắn tràn đầy ý cười, hắn ngửa đầu, hôn ở khóe môi cô một cái: “Trẫm khen nàng như vậy, đêm nay có thể thưởng cho trẫm.”

“Được…” Lời còn chưa dứt, Nhan Hựu liền cứng đờ.

Người mặc đồ trắng đã quỳ thẳng người, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt thâm sâu kia tràn đầy chán ghét Nhan Hựu, hắn chỉ vào Nhan Hựu, chửi ầm lên: “Tiện nhân! Nhan Hựu, đồ tiện nhân, mới có mấy ngày, ngươi liền trèo lên long sàng, ngươi là đồ tiện nhân!”

Nhan Hựu bị hắn mắng, sắc mặt nhất thời khó coi, cô nghĩ đến những lời Liên Thành Dục vừa nói, lập tức liền hiểu được hắn cố ý trêu chọc cô nói những lời kia, những câu từ ái muội kia, bị điện hạ Liên Thành Tuyên nghe, sẽ thành một vở kịch lớn chị dâu trèo lên giường em rể a!

Mà Liên Thành Tuyên, trên đầu đội một cái mũ xanh thật lớn! Cũng khó trách hắn lại phẫn nộ chửi ầm lên như vậy.

Nhan Hựu tức giận, cô quay đầu lại nhìn Liên Thành Dục, dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ mới nghe được chất vấn hắn: “Người cố ý!”

Ngay cả ánh mắt của Liên Thành Dục cũng có chút lạnh: “Như thế nào, không được sao?”

Nhan Hựu trừng mắt nhìn hắn: “Người muốn làm gì?”

Liên Thành Dục cười lạnh: “Gϊếŧ hắn, nàng còn không phải là của trẫm.”

Nhan Hựu nhất thời đẩy hắn ra, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, mím môi không nói.

Liên Thành Dục thấy cô tức giận, hắn giật giật khóe miệng: “Thế nào, nàng luyến tiếc?”

Giọng điệu Nhan Hựu lạnh lùng cứng rắn: “Gϊếŧ huynh đoạt tẩu, người cũng không sợ trên lưng bêu danh hôn quân.”

Ánh mắt Liên Thành Dục càng thêm lạnh lùng: “Vậy nàng muốn làm như thế nào? Để trẫm thả nàng ra? Nàng mơ cũng đừng nghĩ tới!” Lời này của hắn nói có chút lớn tiếng, Điện hạ cũng nghe thấy, Liên Thành Tuyên ngẩn người, lập tức nhìn về phía Nhan Hựu, ánh mắt phức tạp.

Nhan Hựu không để ý tới Liên Thành Dục, cô đi tới trước mặt Liên Thành Tuyên, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lại ảm đạm của hắn, cô thở dài, lập tức quỳ gối trước mặt Liên Thành Tuyên, cúi đầu với hắn: “Vương gia, xin người hưu ta đi.”

Liên Thành Tuyên kinh ngạc nhìn cô, hắn cưới cô hai năm, chưa từng thấy qua bộ dạng kiều mỹ của cô như vậy, dung nhan động lòng người như thế, vẻ đẹp giờ phút này của cô, làm cho hắn kinh diễm lại kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp đã kinh diễm, cho nên trong lòng tràn đầy vui mừng đi cầu hôn, lại không nghĩ rằng cưới cô về, chất phác không thú vị, thân thể ốm yếu còn nhiều bệnh, rung động trong lòng hắn cũng theo bệnh tật của cô biến mất hầu như không còn, hai năm sau đó, hắn không còn bước vào cửa phòng cô nữa, hắn cũng dần dần quên mất, Nhan Hựu là thê tử của hắn, là cô nương hắn từng thật lòng cầu hôn.

Hiện giờ hắn gặp lại nàng, hắn trở thành tù nhân, mà nàng lại khôi phục bộ dạng kiều diễm động lòng người như trước kia, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Liên Thành Dục trên hoàng tọa, một loại phỏng đoán chậm rãi hiện lên.