Chương 22: Bệ hạ, ta sai rồi!

Liên Thành Tuyên cổ họng như nghẹn lại: “Là vì hắn?”

Nhan Hựu gật đầu: “Vâng.”

Liên Thành Tuyên nhìn khuôn mặt kiều mị của cô, con ngươi có chút đỏ lên: “Trước đây nàng vẫn luôn sinh bệnh, là vì trốn tránh ta?”

Nhan Hựu trầm ngâm một lát: “Có đôi khi là vậy, có khi thì không phải.”

Liên Thành Tuyên cười trào phúng, trong mắt hắn có lệ: “Cho nên trong lòng nàng, vẫn luôn là Liên Thành Dục, nàng cố ý giả bệnh, làm bộ chất phác nhạt nhẽo, buồn bực không vui, chính là vì hôm nay?!”

Đây cũng không phải, Nhan Hựu trong lòng trợn trắng mắt, linh hồn cô đi rồi, người máy tự nhiên liền chất phác một chút, làm sao có thể là cố ý, hơn nữa cô cũng không nghĩ tới có ngày hôm nay được?!

“Vương gia, giữa ta và Vương gia thật sự là bởi vì thánh chỉ đã hạ, không cách nào thay đổi, ta mới gả cho Vương gia. Trái tim ta đã chết, tự nhiên liền buồn bực một chút, ủy khuất Vương gia, là ta sai. Nhưng giữa ta và Bệ hạ, từ trước khi thành thân với Vương gia, cũng đã đoạn tuyệt, ta chưa bao giờ hy vọng xa vời cố niệm tình cũ với Bệ hạ, cũng chưa bao giờ chờ đợi trở lại bên cạnh Bệ hạ, năm tháng hôm nay, đã là ông trời thương xót ta, Vương gia nếu muốn hận, cứ hận ta đi.” Nhan Hựu nói đến đây, sắc mặt cô thoáng tái nhợt, “Ta chỉ cầu xin Vương gia hưu ta, còn là vì cho Vương gia thanh bình.”

“Nếu ta không muốn thì sao?” Liên Thành Tuyên cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc, “Ta hưu nàng, là ta thành toàn nàng cùng Liên Thành Dục, nàng đừng mơ tưởng.”

“Vậy trẫm sẽ gϊếŧ ngươi!” Liên Thành Dục lạnh lùng mở miệng, đứng dậy muốn xuống kéo Nhan Hựu lên.

“Gϊếŧ ta, nàng là thê tử mà tiên đế hạ chỉ để ta chính thức lấy nàng ấy.” Liên Thành Tuyên không chút sợ hãi nhìn thẳng đôi mắt Liên Thành Dục, “Nếu ngươi cưới nàng, là vì bất trung bất hiếu, uổng công đạo đức luân thường!”

Ngay cả trong ánh mắt của Liên Thành Dục nhất thời tràn đầy tức giận, hắn đi tới muốn kéo Nhan Hựu lên, Nhan Hựu lại đẩy tay hắn ra.

Cô hướng về phía Liên Thành Tuyên mà dập đầu: “Cầu Vương gia, hưu ta đi, cầu xin Vương gia.”

Liên Thành Tuyên đỏ mắt, mím môi không lên tiếng.

Nhan Hựu ngước mắt lên, trong con ngươi cô lộ ra sự cầu khẩn, hé miệng, cô còn muốn cầu khẩn, nhưng lời còn chưa nói ra, trong miệng một ngụm máu lớn lại trào ra, theo cằm cô, rơi trên váy cung trắng hồng của cô, phá lệ chói mắt.

“Nhan Hựu——” Liên Thành Dục kinh hãi, khom lưng bước đến ôm cô lên, thần sắc hắn hoảng hốt thất thố, hướng về phía Tào công công ngoài điện hô to: “Mau! Truyền thái y!”

Tào công công vội vàng xoay người chạy đi.

Liên Thành Tuyên cũng bị cảnh tượng bất thình lình này dọa sợ, hắn nhìn Liên Thành Dục ôm cô đến đằng kia ngồi, thần sắc bối rối lại sợ hãi lau máu trên miệng Nhan Hựu, ngay cả con ngươi của Liên Thành Dục phiếm hồng như muốn khóc, nhìn thấy trong lòng Liên Thành Tuyên vô cùng phức tạp.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Nhan Hựu trấn an hắn, cô đưa tay che mắt hắn, “Đừng nhìn, không dễ nhìn…”

Liên Thành Dục nghẹn ngào: “Nàng đừng rời xa trẫm... Nàng đừng rời đi…”

Nhan Hựu ho khụ, có bọt máu chảy ra, chảy xuống vai cô, cô nhìn màu máu kia, chỉ cảm thấy màu sắc tựa hồ nhạt đi một chút, xem ra độc giống như đã bài tiết một chút. Nghĩ tới đây, cô dùng khăn lau vết máu trên miệng và cằm mình, sau đó lại dùng nước trà súc miệng, phun ra bọt máu, lúc này mới buông tay đang che Liên Thành Dục.

Lý thái y bởi vì chuyện của Nhan Hựu, gần đây ở trong cung, cho nên Tào công công vừa tìm ông, ông đã đến rất nhanh, hành lễ, thấy Nhan Hựu hộc máu, ông vội vàng tiến lên bắt mạch, xác nhận mạch đập mạnh hơn một chút, ông thở phào nhẹ nhõm, lập tức hướng về Liên Thành Dục bẩm báo: “Hồi bệ hạ, thân thể nương nương đã khỏe hơn một chút, mạch đập cũng có thay đổi, về phần hộc máu này, có thể là do dược tính quá hung mãnh gây ra, bệ hạ không cần quá lo lắng.”