Chương 36: Ta chết trong văn BL

Cũng may 5252 đánh thức Nhan Hựu.

Nhan Hựu ngồi dậy, dụi dụi mắt, cô nhìn Nghiêm Hữu mở mắt ra, tiến lại gần ý cười ngân nga mở miệng với cậu: “Soái ca, cậu tỉnh rồi à?”

Nghiêm Hữu nhìn nụ cười đáng yêu mềm mại của cô, còn có đôi mắt to dưới mái tóc ngang của cô, anh gật gật đầu: “Cậu là…”

Nhan Hựu cười hắc hắc: “Cậu ngất xỉu trong ngõ nhỏ, tôi đưa cậu tới bệnh viện, cậu có đói không, ăn chút gì không?”

Nghiêm Hữu nhịn không có sức ngồi dậy, cậu nhìn Nhan Hựu, trong ánh mắt có chút đề phòng.

Nhan Hựu biết, cậu đang hoài nghi cô cũng là do Hách Liên Nạp phái tới.

Hiểu được những điều này, Nhan Hựu mềm mại chớp chớp mắt: “Soái ca, cậu sợ tôi đầu độc cậu sao? Không cần sợ, cậu còn nợ tôi tiền thuốc men và viện phí, đây là toàn bộ chi phí sinh hoạt của tôi, nếu tôi muốn hại cậu, cũng phải trả lại tiền cho tôi mới được.”

Nghiêm Hữu nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt lúc này mới thả lỏng.

Nhan Hựu đem cháo ấm áp đặt ở một bên bưng đến trước mặt cậu: “Soái ca, ăn đi, ăn no mới có sức lực trả tiền.”

Nghiêm Hữu nhận cháo, ăn lấy từng ngụm từng ngụm.

Nhan Hựu nhìn sườn mặt cậu, chỉ cảm thấy ngoại hình của cậu và cô cũng quá giống nhau, ăn cái gì cũng rất giống nhau, càng nhìn càng cảm thấy Hách Liên Nạp thật sự không ra gì, cùng một khuôn mặt, anh đều có thể hạ độc thủ giày vò như vậy, khiến người ta sinh hoạt cũng gặp bất tiện, quá đáng.

Nghiêm Hữu ăn không quá nhiều, liền buông xuống, Nhan Hựu thấy cậu không muốn ăn, cũng không ép, cô cầm lấy chén trong tay cậu, đặt sang một bên.

Sau đó đưa tay về phía cậu: “Soái ca, làm quen đi, tôi là Bạch Nhan, Bạch là trắng, Nhan là màu sắc, còn cậu thì sao?”

Nghiêm Hữu không nắm tay cô, cậu mím môi: “Tôi là Nghiêm Hữu... Tuy nhiên, bây giờ tôi ghét cái tên này.”

Nhan Hựu ngẩn người, trong lòng cười khổ một tiếng, là bởi vì phát âm nghe giống tên cô sao?

“Vậy tôi cũng không gọi cậu là Nghiêm Hữu, tôi gọi cậu là A Hữu, được không?” Nhan Hựu hỏi cậu.

Nghiêm Hữu gật đầu, cậu nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ ánh mặt trời hoạt bát, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: “Cám ơn cậu, Tiểu Bạch.”

Nhan Hựu nghe thấy cậu gọi cô là Tiểu Bạch, cười ha ha: “Không cần cám ơn, cứu người một mạng như xây bảy tháp chùa.”

Nghiêm Hữu gật đầu, còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt chạm tới phía sau Nhan Hựu, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, thần sắc của cậu biến thành hoảng sợ cùng hoảng hốt.

Nhan Hựu theo tầm mắt của cậu quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hách Liên Nạp.

Anh mặc âu phục quần dài màu đen, thân dài ngọc lập, dáng người cao lớn, trên gương mặt tuấn mỹ như yêu không chút thay đổi, anh một tay cầm một cây gậy đen nhánh sáng bóng, chỗ tay cầm nạng, có hoa văn màu trắng bạc vô cùng hoa lệ xinh đẹp.

Mấy năm không gặp, anh trưởng thành, cũng càng thêm mị lực, khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm như thần, con ngươi đen nhánh như mực cực kỳ thâm thúy, nếu như bỏ qua biểu tình lạnh lùng sắp chết người của anh mà nói, là một soái ca hệ đậm.

Anh đứng ở cửa, chống nạng đi tới, nhất cử nhất động, như thể không có khác biệt gì với người bình thường, cây nạng kia dường như chỉ là đồ trang sức, nhưng Nhan Hựu biết, anh không thể đi nhanh, đi nhanh sẽ như người tật.

Cô dùng một cái mạng đổi lấy một chân của anh, cũng không tệ, nghĩ tới đây, nụ cười tươi trên mặt cô lại hiện ra.

Đi đến cuối giường, Hách Liên Nạp lạnh lùng mở miệng, thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Vì sao lại muốn chạy?”

Nghiêm Hữu cười lạnh: “Vì sao phải chạy anh không biết sao? Những gì anh đã làm, ai có thể chịu đựng anh?!”

Hách Liên Nạp khí thế càng lúc càng trầm thấp: “Cùng trở về với tôi.”

Nghiêm Hữu không trả lời, sắc mặt tái nhợt.

Hách Liên Nạp một lần nữa mở miệng: “Không đi với tôi, đừng trách tôi không khách khí.”

Trong ánh mắt Nghiêm Hữu hiện lên tuyệt vọng, cậu tràn đầy căm hận nhìn Hách Liên Nạp: “Sao, anh muốn giống như bức chết bạn gái cũ của anh, bức chết tôi?”