Chương 37: Ta chết trong văn BL

Trong ánh mắt của Hách Liên Nạp lóe lên nỗi đau: “Đừng nhắc tới cô ấy.” Nghiêm Hữu cười lạnh: “Không cho phép tôi nhắc tới cô ấy, là bởi vì anh sợ hay là anh hối hận à? Anh yêu cô ấy hay là tôi, anh đã suy nghĩ kỹ chưa!”

Hách Liên Nạp không còn kiên nhẫn nữa, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Nghiêm Hữu, kéo cổ tay cậu định kéo cậu đi.

“Tôi nói vị tiên sinh này” Nhan Hựu cười hì hì mở miệng: “Cho dù anh muốn dẫn cậu ấy đi, dù thế nào cũng phải để cho cậu ấy đỡ bệnh đi, huống hồ, cậu ấy còn nợ tôi tiền thuốc men, anh không trả lại cho tôi sao? Tôi thấy anh ăn mặc cũng giống một người có tiền, không đến mức nợ nần chứ?!”

Hách Liên Nạp lúc này mới chú ý tới người con gái vóc người thấp bé mềm mại đối diện này, bộ dạng ý cười trong sáng của cô, làm cho anh không khỏi nhíu mày.

Anh nhìn thoáng qua bình nước biển của Nghiêm Hữu, còn có nửa bình, suy nghĩ một chút, anh vẫn buông tha ương bướng dẫn người đi, ngược lại ngồi xuống ghế sô pha nhỏ ở bên kia.

Nhan Hựu nhìn anh ngồi ở chỗ đó sắc mặt đen xuống, cô chỉ cảm thấy buồn cười, cửa còn có hai vệ sĩ canh giữ ở cửa, tư thế hung hãn này thật đủ rồi.

Nhan Hựu ngồi xuống bên giường, cô lại cầm một quả táo, hung hăng cắn một cái, giọng nói trong trẻo trong phòng bệnh yên tĩnh này vang vọng lên, vẻ mặt không vui của Hách Liên Nạp nhìn cô một cái, ánh mắt Nghiêm Hữu nhìn cô cũng vô cùng phức tạp.

Nhan Hựu ngược lại vô tri vô giác, cô nhai quả táo, mơ hồ mở miệng: “Soái ca, hỏi anh một câu, được không?” Cô cũng không dám ở trước mặt Hách Liên Nạp gọi A Hữu, cô sợ anh gϊếŧ cô.

Nghiêm Hữu gật đầu: “Hỏi đi.”

“Hai người là người yêu sao?” Vẻ mặt Nhan Hựu tò mò.

Sắc mặt Nghiêm Hữu nhất thời trầm xuống, cậu cứng ngắc mở miệng: “Không phải.”

Hách Liên Nạp nghe cậu nói như vậy, ánh mắt nhất thời sắc bén như đao.

Nhan Hựu nhìn hai người như vậy, không khỏi buồn cười: “Là cãi nhau sao?”

Nghiêm Hữu mím môi: “Chia tay rồi.”

Sắc mặt Hách Liên Nạp càng thêm khó coi.

Nhan Hựu kề sát vào Nghiêm Hữu, ở bên tai anh mở miệng: “Thế nhưng, bác sĩ vừa rồi nói với tôi, chỗ của anh, bị thương, còn rất nghiêm trọng.”

Khuôn mặt của Nghiêm Hữu đỏ bừng: “Tiểu Bạch !!!”

Nhan Hựu cười ha ha, nước mắt đều chảy ra, cô lau nước mắt, nhịn xuống ý cười mở miệng: “Tôi nói hai người không được tự nhiên cũng đừng náo loạn, tình nhân người đầu giường cãi nhau với người cuối giường, ha ha ha ha ha.” Nghiêm Hữu có chút tức đến hộc máu: “Tôi và anh ấy không phải như cậu nghĩ đâu.”

Nhan Hựu gật đầu, nghẹn cười: “Được được được, tôi hiểu, tôi hiểu.”

Hách Liên Nạp nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nghiêm Hữu khuôn mặt, ánh mắt anh thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhan Hựu ăn xong quả táo, cô đứng lên duỗi người, sau đó mở miệng với Nghiêm Hữu: “Soái ca, nếu bạn trai cậu đến đón cậu, vậy tôi đi, đúng rồi, tiền cậu chuyển wechat cho tôi đi.” Nói xong cô để lại một tờ giấy cho Nghiêm Hữu: “Thêm số điện thoại này là được.”

Nghiêm Hữu nhìn cô đeo túi xách đi, cậu có chút do dự: “Tiểu Bạch…”

Khuôn mặt Nhan Hựu tươi cười: “A Hữu, nếu cậu gặp chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tận lực giúp cậu, được không?”

Nghiêm Hữu mím môi, không mở miệng, phiền toái của cậu, ai cũng không giúp được.

Nhan Hựu nhìn mặt cậu lộ ra vẻ khó xử, chỉ cảm thấy thương mà không thể giúp được, cô thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Chỉ là cô vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang thật lớn, Nhan Hựu tức tốc chạy về, hai vệ sĩ kia lại ngăn cô không cho vào, bị ép buộc bất đắc dĩ, Nhan Hựu trực tiếp lựa chọn tung cước đá.

Nhìn bộ dạng hai vệ sĩ cao lớn đau đớn, cô cũng không bận tâm nhiều, vọt vào phòng bệnh, liền thấy Hách Liên Nạp bóp cổ Nghiêm Hữu, vẻ mặt anh đều là phẫn nộ. Nhan Hựu nhất thời nổi giận, cô xông lên trực tiếp bắt lấy cổ áo Hách Liên Nạp, dùng hết toàn lực kéo anh ra, anh không kịp phản ứng, cô một phen đẩy anh đến góc tường, thần sắc cô lạnh như băng, ánh mắt đầy căm hận, Hách Liên Nạp ngẩn ra.