Quyển 1: Vườn trường nữ chính trọng sinh – Chương 50

Thấy Nam Hoan muốn cúp điện thoại, Tần Tri Dã âm thầm uy hϊếp nói: “Nếu em cúp máy……” Anh sẽ tiếp tục gọi, gọi bằng một số khác.

Lời còn chưa dứt Nam Hoan đã ngắt máy.

Nam Hoan gãi gãi đầu: “Hệ thống, vừa rồi cậu ta nói gì vậy?”

Hệ thống buông tay, một bên giúp Nam Hoan chặn tất cả các số từ nước ngoài, một bên trả lời: “Không biết, cậu ta nói chậm quá, tôi cũng không nghe hết.”

Cho nên nói, tại sao lúc uy hϊếp người khác lại nói chậm vậy?

Vừa lúc Nam Hoan ăn xong cơm trưa thì nghe hệ thống thông báo tin tức: “Bảo Bối, tin tức tốt! Đại biếи ŧɦái đi rồi!”

Nam Hoan vui đến mức suýt lăn từ trên giường xuống: “Thật tốt quá, bây giờ tôi có thể xuống dưới ăn trái cây với thịt nguội rồi!”

Lúc xe rời khỏi nhà cũ, Tần Ngân nhìn từ cửa sổ một chiều ra ngoài, thấy một cái đầu nhỏ lộ ra sau bức màn ở cửa sổ phòng ngủ chính.

Bởi vì ngủ quá lâu nên có một phần tóc bị vểnh lên, trông rất nghịch ngợm.

Sau khi tận mắt xác định Tần Ngân đã rời khỏi thì Nam Hoan lập tức vui vẻ ra ngoài, tuy rằng động tác di chuyển rất kỳ quái nhưng vẫn đi được.

Cô xuống lầu một ngồi vào nhà ăn rồi gọi một phần món ăn sở trường của đầu bếp chính hôm nay sau đó lại kêu hầu gái cắt cho mình một đĩa trái cây thập cẩm. Khi đã ăn no uống đủ, Nam Hoan mới hài lòng về phòng lướt điện thoại giải trí tiếp.

Những cuộc gọi nhỡ của Tần Tri Dã đều bị hệ thống xóa đi, chỉ chừa lại một tin nhắn của số tự xưng là Lâm Tịch gửi, cô ấy muốn hẹn cô ra ngoài chơi.

Nam Hoan ngồi ở mép giường lắc lắc chân, không rõ tại sao Lâm Tịch có được số điện thoại mình.

Số điện thoại lúc trước cô dùng là Tần Tri Dã làm cho cô, sau khi bị Tần Ngân mang đi thì Tần Ngân đã ném cái điện thoại cũ của Nam Hoan đi, tất cả mọi thứ trong điện thoại đều mất hết.

Cho nên theo lý thuyết số điện thoại hiện tại của cô hẳn chỉ có một người là Tần Ngân biết thôi. Dù sao trong trường không cho mang điện thoại, Nam Hoan cũng không cách nào ghi nhớ một dãy số nhanh như thế.

Nhưng hiện tại không chỉ có Lâm Tịch hẹn cô đi dạo phố mà ngay cả Tần Tri Dã cũng không biết bằng cách nào đã lấy được số điện thoại, còn tìm được cơ hội nhắn tin gọi điện call video với cô nữa.

Nam Hoan thở dài một hơi, lúc này mới nhận ra một gia tộc giàu có như nhà họ Tần cũng có nguy cơ bị rò rỉ thông tin cá nhân.

Hệ thống không thể tra xét quá nhiều về các nhân vật chính của thế giới này nên nó cũng không biết bây giờ nên làm gì.

Chỉ đành thở dài theo Nam Hoan.

Bất quá, việc nào ra việc đó, Nam Hoan vẫn rất thích Lâm Tịch nên đã đồng ý đi dạo phố với cô ấy.

Thời gian cuộc hẹn là sau một giờ, bởi vì Nam Hoan thật sự không muốn ở đây, cô cứ cảm giác trong không khí tràn đầy hương vị đêm qua, tuy có thể là cô ảo giác.

“Lâm Tịch!”

Nam Hoan được tài xế nhà họ Tần đưa đến trung tâm thương mại một cách an toàn. Khi cô vừa xuống xe, nhìn thấy Lâm Tịch thì lập tức vẫy vẫy tay với cô ấy.