Quyển 1: Vườn trường nữ chính trọng sinh – Chương 34

Cả người Nam Hoan đều là mồ hôi do kɧoáı ©ảʍ kịch liệt mang đến, trong đó còn có mồ hôi từ trên người Tần Tri Dã rơi lên cơ thể cô, vì thế mà cơ thể mềm mại của Nam Hoan bị che phủ bởi một tầng sáng mông lung.

Tần Tri Dã chỉ cảm thấy càng thêm mê người, động tác không ngừng nghỉ, cậu bắt đầu dùng môi lưỡi lướt trên cơ thể mềm mại của Nam Hoan.

Nam Hoan đã bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn đến đầu óc choáng váng, thấy chống đối không được, đành phải làm nũng với Tần Tri Dã: “Tần Tri Dã, tôi không chịu nổi, tôi không muốn nữa, lần sau lại làm có được không?”

Tần Tri Dã ngậm lấy cánh môi Nam Hoan, giữa hai môi lưỡi triền miên của hai người cậu mơ hồ nói: “Bảo bối ngoan, một lần cuối cùng, chỉ một lần cuối cùng.”

Còn bao nhiêu cái gọi là cuối cùng đây!

Nam Hoan chán nản, thấy làm nũng vô dụng, lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Tần Tri Dã! Tần Tri Dã! Anh là đồ khốn nạn! Khốn nạn——”

Tần Tri Dã không thèm để ý, cậu nhẹ nhàng hôn lên vành tai Nam Hoan: “Có sức lực mắng chửi thế này thì chừa lại để một hồi kêu rên đi.”

Nói xong liền tăng nhanh tốc độ va chạm, vào càng sâu hơn.

Nam Hoan nhận thấy được ý đồ của Tần Tri Dã, lập tức liền luống cuống: “Không được! Tần Tri Dã! Không thể! Anh rút ra! Ôi —— ưm”

Tần Tri Dã gập chân Nam Hoan để cậu có thể đi vào càng sâu hơn, sau đó cũng tìm được cổ tử ©υиɠ che giấu rất sâu, chỗ mà cậu mơ ước đã lâu.

Cậu va chạm cổ tử ©υиɠ một lần lại một lần, mã mắt mυ"ŧ lấy cổ tử ©υиɠ mềm mại, mang đến cho Nam Hoan kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, chỉ có thể thút thít, nói ra một ít chữ mơ hồ.

Tần Tri Dã cắn răng nhịn xuống ý định bắn, cuối cùng dùng lực một cái, cuối cùng cũng đâm ra một lỗ nhỏ trên cổ tử ©υиɠ.

Cậu vui mừng khôn xiết, côn ŧᏂịŧ lập tức chui vào.

Nam Hoan hét lên một tiếng, trong đầu trống rỗng.

Tần Tri Dã cũng không nhịn được nữa, thả lỏng tinh quan, bắn hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ Nam Hoan.

Cậu gác ở cổ Nam Hoan thở hổn hển, hưởng thụ khoảng thời gian dịu dàng giữa hai người.

Nam Hoan cảm nhận được gia hỏa kia trong cơ thể lại cứng lên một lần nữa, thậm chí cô cảm thấy so với lúc nãy còn lớn hơn nữa, hoảng sợ nói: “Tần Tri Dã ——”

Tần Tri Dã ngồi dậy, cúi đầu hôn lên mũi Nam Hoan: “Không phải anh đã nói rồi sao, những sức lực đó đều chờ để một lát rồi kêu à?”

Nam Hoan chưa kịp nói gì, lại một lần bị kéo vào trong bể dục, chỉ có thể thút thít phun ra mấy câu mắng chửi người.