Quyển 1 - Chương 2: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

EDITOR: Mon

“Bây giờ kịch bản tiến hành đến chỗ nào?”

Kinh Hoan tròng mắt nhìn xem trên mu bàn tay vết thương, đen như mực u trầm trong mắt cảm xúc khó lường.

Vân Đoàn mở ra đã sửa chữa tốt màn hình xem xét một phen.

"Cố Đại ỷ vào sự sủng ái của Lệ Vinh Hiên, mà tại trước mặt nguyên chủ đắc ý, nguyên chủ trong cơn tức giận đẩy ngã Cố Đại, chuyện này vừa vặn bị Lệ Vinh Hiên bắt tận mắt, hắn không hỏi nguyên do hung ác đẩy nguyên chủ một cái."

Kinh Hoan toàn thân mềm nhũn dựa vào trên gối như không có xương cốt, sợi tóc đen như mực từ trên vai rơi trượt xuống trên giường nằm.

Tóc đen như mực nhẹ như mây lướt qua xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện mập mờ lộ ra da thịt mềm mại trắng muốt.

Kinh Hoan đầu ngón tay quấn lấy một loạn tóc nhỏ, lười nhát mà ngáp một cái đuôi mắt phượng nhếch lên lộ ra vào phần tà khí.

Bàn tay lướt qua, vết trầy ở mu bàn tay liền hoàn toàn biến mất ngay cả một vết sẹo nhỏ cũng không có.

Trắng nõn mịn màng như mỡ dê bóng mượt mà trong suốt.

Vân Đoàn nhìn trong mắt , sau khi kinh ngạc trong lòng càng chắc chắn vị trước mắt là Đại Lão.

Mặc dù đại lão vô cùng hung tàn, nhưng không cản trở nó ôm đùi vàng nha.

Nữ phụ bộ môn hưng suy dựa vào vị đại lão này!!!

"Nguyên chủ có biết Hoàng Đế mắt mù yêu Cố Đại?."

Vân Đoàn sửng sốt trong chóc lát mới hiểu ra "Hoàng Đế mắt mù" mà Ký Chủ nói là nam chính, nó suy xét hồi lâu mới trả lời: "Nguyên chủ là cảm thấy Cố Đại hãm hại nàng, mượn cơ hội này có được sự chú ý của Lệ Vinh Hiên."

Kinh Hoan nghi hoặc: "Nguyên chủ bị thương không tính toán à?"

Nguyên chủ mặt dù hơi ngốc, nhưng không phải dạng người tính khí mềm cho người khi dễ.

Vân Đoàn: "Bởi vì Cố Đại mặc quần áo màu sắc giống nguyên chủ, Lệ Vinh Hiên liền vịn cái cớ bảo nhìn nhầm người."

Kinh Hoan: "...???"

Cẩu nam nhân này?

Cũng xứng làm Hoàng Đế?

“Sau đó thì sao? Nguyên chủ tha thứ hắn?”

Vân Đoàn lông trắng trên người hơi run rẩy, ngập ngừng phút chốc: "...Đúng."

Kinh Hoan: "Chẹp.”

Quy Nguyên Cung Của Trẫm đâu Trẫm muốn bắn kẻ thiểu năng trí tuệ này thành tổ ong vò vẽ.

Còn không đợi Kinh Hoan lôi ra Quy Nguyên Cung liền truyền tới giọng thông báo chói tai của thái giám: "Hoàng Thượng giá lâm!."

Kinh Hoan đầu ngón tay ngừng, loạn tóc bị quấn trên ngón tay cũng trượt xuống, rơi xuống giường.

Lệ Vinh Hiên thấy Kinh Hoan đã tỉnh, lập tức đi tới làm vẻ mặt vô cùng vui mừng.

"Ái phi nàng cuối cùng cũng đã tỉnh, bây giờ có cảm thấy chỗ nào trong người khó chịu sao? Vừa rồi thấy ngươi ngất xỉu trái tim Trẫm cũng sắp bị dọa nhảy ra ngoài."

Kinh Hoan: “......”

Rác rưởi đồ chơi, kỹ năng diễn xuất thật kém cỏi.

Thật không biết nguyên chủ là như thế nào luôn bị lừa gạt

Kinh Hoan nhàn nhạt liếc Lệ Vinh Hiên, trơ mắt nhìn hắn đặt mông lên mép giường mền gấm bị ép lúng xuống 1 góc.

Kinh Hoan mí mắt loạn nhảy.

Nàng vừa rồi còn thấy trên tay Lệ Vinh Hiên có dính mấy thứ bẩn thỉu.

Bây giờ còn ngồi lên chăn mền của nàng!

Kinh Hoan mặt lạnh như tảng băng ngàn năm, đưa tay tránh đi móng chó hắn đưa tới, đồng thời dán cho hắn một tấm bùa xui xẻo.

#Nữ Đế bệ hạ khinh thường để ý đến ngươi, đồng thời đưa ngươi một tấm bùa xui xẻo#

Đồ chó chết, tay của trẫm là thứ phàm tục như ngươi có thể sờ sao?.

Chặt!!!!

Lệ Vinh Hiên sửng sốt kinh ngạc kêu lên hắn chưa từng nghỉ Kinh Hoan sẽ có một ngày tránh hắn như rắn rết: "Ái Phi?"

Kinh Hoan nhìn về góc giường trạm trỗ hoa văn tinh xảo, dung mạo sơ lãnh xinh đẹp, giống như một đám mây cao quý trên trời, để người ta nhìn không thấu, chạm không tới.

Kinh Hoan 1 giây liền nhập vai diễn, ngang ngược kiêu căng phách lối một ánh mắt cũng không phân cho Lệ Vinh Hiên.

"Ngươi tới đây làm gì? Sao không đi nhìn Cố mỹ nhân đi."