Quyển 1 - Chương 3: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

EDITOR: Mon

Lệ Vinh Hiên biết Kinh Hoan đang tức giận, trên mặt mang theo tươi cười hạ thấp ngữ khí: "Tối hôm qua trẫm phê duyệt tấu chương từ khuya đến sáng, phế đến mức hoa mắt chóng mặt mới đem Cố mỹ nhân nhận nhầm thành ngươi."

Kinh Hoan nghe vậy nghiêng mắt nhìn, một khuôn mặt xinh đẹp đập vào mí mắt Lệ Vinh Hiên.

Kinh Hoan cười như không cười: "Hoa mắt? Người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng vị Cố mỹ nhân đó mới là thịt trên đầu quả tim ngươi đâu."

Một giây trước Lệ Vinh Hiên bởi vì mỹ mạo của Kinh Hoan mà choáng mắt, nhưng câu nói phía sau lại dọa hắn tim đập rộn ràng, vội vàng dỗ dành nói: "Ái phi mới mà nữ nhân mà đời này trẫm yêu nhất, liền Cố mỹ nhân kia sinh ra tròn ngắn trẫm còn không nhớ rõ."

Hắn cũng không muốn Kinh Hoan đi gieo họa cho Đại Nhi.

Nhìn thấy Hoàng Đế mắt mù ánh mắt loạn chuyển, Kinh Hoan híp mắt lại: "Vậy ngươi có truyền Thái Y không?."

Lệ Vinh Hiên cười nói: "Trẫm vừa xử lý chính vụ xong lập tức đến nhìn ngươi, còn chưa kịp."

Kinh Hoan nhẹ chẹp một tiếng khẽ khép lại đôi mắt cũng không nhìn Lệ Vinh Hiên.

Chị sợ nàng một cái nhịn không được răng rắc vặn viên hình cầu trên cổ Lệ Vinh Hiên.

Kinh Hoan không rõ ý vị "ừm" một tiếng: "Ta lúc còn ở biên quan từng gặp không ít người không coi trọng tật ở mắt, cuối cùng lại bị mù."

Mắt thấy Lệ Vinh Hiên thây đổi sắc mặt, Kinh Hoan trong lòng vô cùng thoải mái, châm chọc khiếu khích nói: "Bệ hạ nhưng phải vô cùng cẩn thận, coi chừng giống như dân chúng ở biên quan mắt bị mù."

Vân Đoàn: “......”

Lệ Vinh Hiên: "....."

Lệ Vinh Hiên hít một hơi thật sâu, cố nén lại lửa giận trong lòng.

Kinh Gia vốn xuất thân là võ tướng, Kinh Hoan ăn nói thô lỗ là chuyện bình thường.

Lệ Vinh Hiên nhiều lần cho bản thân tẩy não, sau đó mỉm cười: "Sau khi trở về trẫm sẽ cho gọi Thái Y tới xem cho thật kỹ, miễn xảy ra chuyện gì, ái phi lại đau lòng."

Kinh Hoan âm thầm "xùy" một tiếng, mù luôn càng tốt.

Vì không muốn thấy bản mặt đen đuổi của Lệ Vinh Hiên Kinh Hoan lạnh giọng nói mang theo vài phần ủ rũ: "Ta có hơi mệt mỏi, ngươi có thể đi rồi."

Quý Phi luôn tính khí ngang ngược thô lỗ, Lệ Vinh Hiên cũng không ngạc nhiên.

Ai bảo hắn tạm thời còn cần Kinh Gia đâu.

Trước khi có thể xé rach da mặt, chỉ có thể nhịn!

Lệ Vinh Hiên dùng giọng điệu ôn nhu, làm bộ làm tịch cho Kinh Hoan kéo góc chăn nói: "Vậy trẫm đi trước đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Tay dưới chăn Kinh Hoan rụt rịt, nhịn xuống xúc động đem Lệ Vinh Hiên tháo thành 18 khúc nấu nhừ, mặt không biến sắc gật đầu.

Lệ Vinh Hiên vừa đi chân trước chân sau Kinh Hoan ghét bỏ đem chân đá xuống giường gọi Như Yên vào.

"Đổi một tấm chăn mền mới, cái này bẩn rồi đem vứt đi."

Như Yên biết Tiểu Thư nhà nàng có bệnh sạch sẽ nghe chăn mền bẩn lập tức vào chính điện ôm chăn rời đi.

Chờ Như Yên lần nữa trở vào điện, nét mặt nàng khó một lời nói hết: "Nương Nương, nô tỳ vừa nghe nói Hoàng Thượng trượt chân xuống hồ."

"Trượt chân xuống hồ?." Kinh Hoan nhướng mày.

Như Yên gật đâu: "Hơn nữa Hoàng Thượng vừa được thị vệ vớt lên, chân trẹo lại rơi vào trong hồ lần nữa."

Kinh Hoan ngửi hương thơm bồ kết tươi mát trên chăn vui vẻ vỗ tay không chút nào lo sợ vui sướиɠ khi kẻ gặp họa: "Xem đi, báo ứng cứ như vậy đến nhanh."

Như Yên: "A?.”

Kinh Hoan cũng không quá nhiều lời giảng giải, phất tay cho Như Yên rời đi.

Khi Vân Đoàn mở mắt thấy Kinh Hoan trước mặt, vội vàng chân chó chạy tới: "Ký Chủ sao cô lại tới đây?.”