Chương 22: Thần Tượng 22

Anh siết chặt ngón tay đến mức run rẩy, cả trái tim cũng run lên theo.

Ôn Tử Xu nhẹ nhàng hít vào một hơi, lấy lại tinh thần, "Ninh Yến, tôi thích anh."

Cô tránh né ánh mắt của anh, như sợ hãi điều gì đó, chỉ cúi mặt nói hết những lời trong lòng.

"Tôi nhận ra, con người thật sự là những kẻ tham lam. Ban đầu chỉ muốn đến trước mặt anh, sau lại nghĩ nếu anh cũng có thể nhìn thấy tôi thì tốt rồi, nhưng rồi lại cảm thấy như thế nào cũng không đủ.

Như thể vừa mới ở buổi biểu diễn, rõ ràng tôi ở rất gần anh, gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn rõ khuôn mặt anh, ánh đèn rực rỡ trên người anh lấp lánh, tôi khó có thể hình dung cảm giác đó. Sau đó, sau đó anh đến gần, vẫy tay chào hơn một nghìn người và nói lời tạm biệt. Mọi người đều xúc động trước lời nói ngọt ngào của anh, tôi cảm thấy như mình đã mất đi anh vô số lần trong khoảnh khắc đó.

Mỗi lần đến hậu trường đưa hoa cho anh, anh bị vây quanh bởi mọi người, đứng cách tôi chỉ vài mét. Khi anh nhận lấy bó hoa từ tay tôi và nói lời cảm ơn, lòng tôi lại rộn ràng vui sướиɠ. Dù biết rằng tôi ích kỷ, tôi mang ý đồ xấu, lợi dụng sự không nỡ từ chối của anh để nhận lấy từng phần chân thành, tha thiết và dịu dàng trong trái tim anh.

Khi đó tôi đã biết, biết rằng những gì tôi làm đã vượt quá giới hạn của một fan hâm mộ dành cho thần tượng. Nhưng tôi cũng hiểu rõ rằng anh không thuộc về tôi, nhưng mỗi khi nhìn anh, tôi luôn không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào của anh. Tình yêu này khiến chính bản thân tôi đôi khi cũng cảm thấy sợ hãi.”

Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, thân thể run lên theo từng âm thanh của anh.

"Anh hỏi tôi, vì sao luôn thích xin lỗi. Bởi vì, chỉ có tôi hiểu rõ tâm tư của chính mình. Ninh Yến, tôi thường xuyên cảm thấy bản thân là một kẻ phản bội. Tôi ngồi ở ghế hoà nhạc, bên cạnh là vô số người mang theo tình yêu chân thành tha thiết giống tôi, nhưng chỉ có tôi biết, tôi lại muốn độc chiếm lấy anh."

“Tôi thích anh, nên mỗi ánh mắt anh nhìn tôi, tôi chỉ muốn cúi đầu xin lỗi. Tôi muốn nói yêu anh, nhưng mỗi lần thốt ra lại thành lời xin lỗi.”

Cô nói năng lộn xộn, càng nói càng không biết mình đang nói gì. Cuối cùng, cô chỉ biết bất lực ngồi thụp xuống, vùi đầu xấu hổ. Giống như một đứa trẻ mang trọng tội, không có dũng khí đối mặt với sự phán xét.

Cô cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt của người kia, không nhìn thấy sự chuyển biến từ kinh ngạc sang xúc động rồi đầy thương xót trong mắt anh.

Rõ ràng giọng cô dịu dàng như vậy, nhưng Ninh Yến lại cảm thấy lời nói của cô như vô số viên đạn lửa bắn vào tim mình, tiếng cảnh báo hỗn độn và sắc nhọn vang lên bên tai.

Anh đang tự nhủ rằng mảnh đất chưa từng bị ai đặt chân đến này sắp bị xâm chiếm.

Nhưng anh chỉ muốn từ bỏ chống cự, buông vũ khí đầu hàng.

"Em không cần... không cần ôm hết lỗi lầm về mình." Ninh Yến không thể tưởng tượng được mà khẽ thở dài, một tia mỉa mai hiện lên bên môi, "Ôn Tử Xu, tôi có tài đức gì mà khiến em yêu tôi đến vậy."

Anh từ từ khom người xuống, dùng giọng nói dịu dàng và âu yếm nhất gọi tên cô. Khi cô ngẩng đầu lên, anh ôm cô vào lòng một cách cẩn thận, như thể đang ôm lấy bảo vật quý giá nhất.

Cô cứng đờ trong lòng anh, không dám cử động, chỉ có thể nghe tiếng nói của anh vang lên bên tai.

“Tôi không phải là kẻ không biết tốt xấu. Em đối xử với tôi như vậy, làm sao tôi có thể không có chút rung động nào.”

“Ôn Tử Xu, việc em thích tôi không phải là điều gì không tốt đẹp, ngược lại nó là điều may mắn nhất trên thế giới này đối với tôi. Mỗi lần em tặng hoa cho tôi, tôi đều vô cùng vui vẻ. Em không phải là kẻ bá đạo hèn hạ, ngược lại tôi mới là kẻ yếu đuối và nhát gan. Tôi rõ ràng đã sớm rung động, lại do dự rất nhiều. Tôi cũng thích em, nhưng lại không dám nói cho em biết.”

Trước mặt người mình yêu, anh cũng chỉ là một người bình thường. Anh khao khát được yêu thương là con người thật của mình, chứ không phải một Ninh Yến được đóng gói đẹp đẽ. Nhưng khi có người thực sự yêu anh như anh mong đợi, anh lại trở nên nhút nhát, lo lắng.

“Có ai nói với em, người như em không thích hợp để theo đuổi người khác.”