Chương 23: Thần Tượng 23

Cô hẳn là một sự tồn tại được ân sủng che chở, một người thanh tao thuần khiết như vậy, đến cả bông tuyết rơi trên đầu cô cũng sợ làm phiền sự yên tĩnh của cô. Nhưng ai ngờ, cô lại nguyện ý vì một người mà lăn lộn trong bùn đất.

Anh buông lỏng vòng ôm, cúi đầu nhìn lại, cô gái trong lòng ngực còn chưa lau nước mắt, lúc này mở to hai mắt nhìn anh ngơ ngác.

Anh mỉm cười, dùng hết thành ý của đời này, "Anh thích em, anh cũng không rõ là từ khi nào bắt đầu, có thể chậm hơn em vài bước, nhưng từ lúc anh ý thức được điều đó, anh đã thực sự thích em. Cho nên Ôn Tử Xu, em có nguyện ý cho anh một cơ hội hay không, để anh đắp những sai lầm trước đây, anh sẽ yêu em nhiều hơn cả em yêu anh."

Ôn Tử Xu đúng là bị "thích" làm cho choáng váng đầu óc, đến mức cuối cùng trong đầu chỉ còn lại hai chữ "thích".

"Nếu không nói lời nào, coi như đáp ứng rồi."

Ninh Yến dứt lời, thấy cô gái trong lòng vẫn chưa phản ứng gì, liền cúi đầu hôn lên trán cô. Anh hôn dọc theo sống mũi, má trái, má phải, nơi nào có ánh huỳnh quang lấp lánh của giấy dán, anh đều hôn đến. Cuối cùng, anh đặt một nụ hôn trân trọng lên môi cô.

Ôn Tử Xu chỉ cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng trên môi, sau đó chóp mũi của hai người chạm vào nhau, hơi thở của họ quấn quýt lấy nhau khiến cô suýt thở không nổi.

Cho đến khi một lần nữa bị anh ôm vào lòng, áp vào ngực anh, nghe tiếng tim đập đồng điệu của anh, cô vẫn có chút không thể tin được.

Cô không thể tin được người đàn ông xa vời và rực rỡ ấy lại thực sự thuộc về mình.

Cô lẩm bẩm nói: "Ninh Yến, đây giống như một giấc mơ vậy."

Cô cảm nhận được vòng tay ôm chặt lấy mình, và tiếng cười vang lên từ l*иg ngực của anh, cuối cùng cũng khẽ cong môi cười.

Ninh Yến nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô, nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, chỉ cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy.

"Không sao, trong mơ cũng là lời hứa."

Lời tác giả:

Ôi trời ơi, sáng ngủ dậy nhìn thấy chỉ có hai lượt cất chứa và bình luận, tôi suýt khóc.

Câu chuyện đầu tiên sắp kết thúc rồi.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại của Ninh Yến liên tục reo.

“Tôi biết, bây giờ chắc cậu đang nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn đánh thức cậu, nhưng chuyện này rất khẩn cấp, tôi nói xong sẽ cúp máy ngay.”

Lâm Kha vốn dĩ đã đuối lý, từ đầu liền lớn tiếng hù dọa người khác: "Cậu biết không? Hôm qua Tống Noãn bị chụp ảnh tại buổi biểu diễn, giờ cả Weibo đều đang đồn cậu và Tống Noãn yêu nhau, cậu còn cố ý mời cô ấy đến xem biểu diễn. Hơn nữa, tối qua cậu nói những lời đó tại buổi biểu diễn, giờ mọi người đều cho rằng chuyện tình cảm của hai người ván đã đóng thuyền, không thể chối cãi được..."

Miệng anh ta như súng máy, nói liên tục không ngừng, Ninh Yến hoàn toàn không có cơ hội chen lời. Anh dứt khoát im lặng, chờ anh ta nói xong rồi tính.

Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, một người còn ngái ngủ bước ra, dụi mắt mơ màng nhìn anh với vẻ sững sờ.

Ninh Yến thấy vậy liền tiến đến bế người lên, đặt ngồi trên sofa. Sau đó, anh mở loa điện thoại di động và đặt sang một bên. Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Đoàn phim bên kia muốn nhân cơ hội bộ phim sắp phát sóng để tạo scandal cho hai người. Vậy nên, tôi muốn hỏi ý kiến của cậu."

Ôn Tử Xu vốn đang choáng váng, nghe thấy giọng nói này liền theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi: "Anh Lâm?"

“A, ai.” Lâm Kha theo bản năng trả lời, sau đó mới nhận ra không ổn, chần chừ hỏi: “Tử Xu?”

Cảm thấy cách hỏi han qua lại này có chút buồn cười, Ôn Tử Xu không nhịn được bật cười, khiến Ninh Yến cũng mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc cô.

“Đói bụng chưa?” Nhìn cô gật đầu, anh lại hôn lên mắt cô, “Đi rửa mặt trước đi, bữa sáng sắp xong rồi, rửa mặt xong ra ăn cơm.”

Đợi đến khi Ôn Tử Xu đi rửa mặt, Ninh Yến mới cầm điện thoại lên. Lâm Kha, người im lặng nãy giờ, mới từ từ lên tiếng: "Ninh Yến à..."

Ninh Yến không đợi anh ta nói hết câu đã biết anh ta muốn nói gì: "Dẹp bỏ những suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi."

Đến khi đang đánh răng, Ôn Tử Xu mới tỉnh táo lại và nhận ra lý do Lâm Kha gọi điện thoại sáng sớm. Khi cô rửa mặt xong đi vào bếp muốn hỏi thì lại thì đã bị chìm đắm trong hạnh phúc, khi được thần tượng nấu bữa sáng cho mình. Mãi đến khi ăn xong, cô thong thả nằm xuống sofa lướt điện thoại mới biết được Lâm Kha đã xử lý chuyện này như thế nào.