Chương 4: Thần Tượng 4

Ninh Yến cũng nhìn thấy anh ta. Không đợi anh nói gì, Ôn Tử Xu đã thu lại nụ cười rạng rỡ, thay vào đó là vẻ ôn nhu quen thuộc. Cô chủ động lên tiếng trước.

“Anh Lâm thúc giục rồi, là em làm mất thời gian của anh, anh đi trước đi.”

“Không sao đâu, không tính là chậm trễ. Tôi đi trước đây, lần sau gặp lại.” Lời nói của anh luôn ân cần chu đáo như vậy.

Vừa khi anh định bước đi, Ôn Tử Xu đã gọi anh lại.

“Ninh Yến.” Anh quay đầu lại, trong mắt Ôn Tử Xu hiện rõ sự quan tâm và lo lắng, “Chú ý nghỉ ngơi nhé.”

Mặc dù anh cố che giấu rất tốt, nhưng cô vẫn nhìn ra được sự mệt mỏi ẩn sau nụ cười của anh. Ninh Yến không khỏi ngẩn người, chưa kịp đáp lời thì Ôn Tử Xu đã nhẹ nhàng lên tiếng.

“Nếu cảm thấy mệt mỏi, hãy nhắm mắt lại và nghe nhạc. Mỗi khi em cảm thấy bối rối, sau khi nghe anh hát, em lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

Mặc dù được cưng chiều từ nhỏ, nhưng Ôn Tử Xu không phải là kiểu đại tiểu thư kiêu ngạo, ương ngạnh. Ngược lại, cô được giáo dục tốt từ khi sinh ra. Do đó, cô luôn cư xử khiêm tốn, lễ phép với mọi người. Cho dù là con gái của chủ tịch công ty, cô cũng không bao giờ kiêu căng, là fan của anh, cô vẫn giữ đúng mực và khoảng cách.

Ví dụ như hiện tại, tuy rằng cô ấy nhìn ra điều gì đó, nhưng lại không vạch trần, chỉ dùng cách riêng của mình để thể hiện sự quan tâm của mình.

Vì nhận ra lời nói của cô ấy khác thường, nên Ninh Yến trong nháy mắt thất thần, dừng bước chân.

Ánh mắt Ôn Tử Xu lướt qua anh, nhìn về phía Lâm Kha đang có chút nôn nóng phía trước. Cô khẽ nâng cằm ra hiệu với anh, "Anh Lâm đang thúc giục anh rồi, vậy lần sau gặp lại." Khi nói chuyện, cô còn vẫy tay chào người đại diện ở xa.

Ninh Yến hiểu rõ lịch trình của mình. Anh có những điểm mấu chốt và yêu cầu riêng, và trong mấy năm qua, anh chưa bao giờ đến trễ bất kỳ hoạt động nào. Vì vậy, mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, anh vẫn không chần chừ, xoay người bước nhanh đến bên người đại diện, cùng nhau xuống dưới chạy đến trường quay.

Lâm Kha vừa bàn bạc với nhân viên công tác cho phân đoạn tiếp theo, vừa liếc mắt nhận thấy biểu tình kỳ quặc của nghệ sĩ nhà mình. "Làm sao vậy?", anh ta quay đầu lại nhìn bóng người vẫn còn đứng yên tại chỗ, "Tử Xu nói gì với cậu? Lần trước chuyện gì còn chưa nói rõ ràng sao?"

Cả công ty đều biết con gái của chủ tịch là fan trung thành của Ninh Yến. Mọi người đều chứng kiến việc cô nàng theo đuổi thần tượng mỗi ngày. Hơn nữa, Ôn Tử Xu tính tình ngoan ngoãn, ôn hòa nên nhân viên công tác bên cạnh Ninh Yến đều coi cô như em gái út, thỉnh thoảng còn trêu chọc cô.

Đại tiểu thư ôn nhu hào phóng, cũng chỉ khi gặp được Ninh Yến mới có thể trở nên thẹn thùng như một cô gái nhỏ.

Tuy nhiên... Lâm Kha nhớ đến lần duy nhất Ôn Tử Xu không giống bình thường, mặt lộ vẻ lo lắng.

Ninh Yến lắc đầu, một lát sau mới chần chừ nói: "Có phải tôi nhìn quá rõ ràng không?"

Dù sao cũng là cộng sự nhiều năm, hiểu nhau đến tận gốc rễ, Lâm Kha lập tức hiểu ý anh, dừng tay gõ chữ.

“Lần này đóng phim cậu có điểm không ổn. Cậu không biết là khi tôi mới đón cậu từ đoàn phim về, nhìn cậu cảm thấy xa lạ thế nào đâu.”

Ninh Yến vốn không phải diễn viên được đào tạo bài bản, để diễn tốt một nhân vật phức tạp và có chiều sâu như vậy, anh chỉ có thể nhập tâm hoàn toàn. Lâm Kha, người trong nghề cũng từng nghe nói về những trường hợp diễn viên không thể thoát khỏi vai diễn, khi nhìn thấy Ninh Yến như vậy, anh đã nghĩ đến việc có nên tìm bác sĩ tâm lý cho anh. Nhưng may mắn là, khi bắt đầu quay phim, Ninh Yến đã trở lại trạng thái bình thường, nhìn qua không thấy gì khác thường.

"Thế nào? Tử Xu cũng phát hiện ra?" Nhận được câu trả lời của Ninh Yến, Lâm Kha kinh ngạc nhướng mày, nhưng ngay sau đó lại cười, "Tử Xu nhà chúng ta quả nhiên là fan trung thành của cậu."

Nếu không phải hiểu biết một người vô cùng sâu sắc, thì làm sao có thể chỉ từ một lần gặp mặt đã phát hiện ra điều bất thường của anh.

Ninh Yến không trả lời, chỉ khi đến chỗ ngoặt, bỗng dưng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Ở khoảng cách xa như vậy, anh chỉ có thể thấy bóng hình mảnh mai của cô.

Nhưng anh lại có một sự chắc chắn kỳ lạ trong lòng.

Cô đang nhìn mình, và có lẽ đang cười.

Ninh Yến luôn biết chuyện con gái của chủ tịch là fan của mình, nhưng anh không để nó vào lòng. Tâm tư của thiếu niên dễ thay đổi, chuyện thích ai đó cũng dễ dàng qua đi, anh chỉ coi đây là sự hứng thú nhất thời của một cô bé, nên không để ý.

Chỉ không ngờ rằng, cô ấy nói thích anh, lại thích nhiều năm như vậy.

Thế giới thay đổi từng ngày, thần tượng mới xuất hiện liên tục, tên tuổi trên bảng xếp hạng giải trí thay đổi qua nhiều vòng, nhưng cô ấy vẫn luôn là fan của anh.