Chương 1: Đại Tiểu Thư Chỉ Thích Đồ Chơi Ngoan Ngoãn(1)

"Tiểu thư..."

Thiếu niên thân hình mảnh khảnh cuộn tròn trên nền đá cẩm thạch, làn da trắng nõn đều có vết máu, rõ ràng là vừa mới bị đánh.

Thiếu niên giọng nói yếu ớt khiến lòng người run lên:

"Tiểu thư nếu không tin, có thể gϊếŧ tôi..."

Câu cuối cùng tràn ngập tan vỡ tuyệt vọng, làm người đau lòng.

Thế nhưng là Tạ Thanh Tuyền lại cảm thấy, lúc thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, ngũ quan sạch sẽ này bị đánh, lại mang theo một cảm giác phấn khích mà cô thích nhất.

Tạ Thanh Tuyền hơi nghiêng đầu, mỉm cười ngây thơ không hiểu sự đời, nhưng người vệ sĩ cầm roi lại cảm giác hơi lạnh toát ra từ đại tiểu thư.

Thiếu niên bị đánh là con trai nhỏ của Lục gia Lục Trạch Dã, từ nhỏ đã bị gia tộc đưa đến bên người nguyên chủ.

Nguyên chủ ban đầu cũng không đối xử không tốt với Lục Trạch Dã, ngược lại còn rất lịch sự.

Cho đến ba ngày trước, nguyên chủ cùng nữ chủ của thế giới này, Phó Tâm Nhã, cùng bị bắt cóc. Sau khi trở về tính tình liền thay đổi chóng mặt!

"Bang!" Roi lại lần nữa rơi xuống, thiếu niên chịu đựng không kêu thành tiếng, nhưng hai tay nắm chặt ống tay áo, không khí tràn ngập mùi máu tanh...

"Gϊếŧ anh? Gϊếŧ anh chính là phạm pháp ~ Anh không cần hại tôi, bất quá tôi biết ông nội vừa mới cho Lục gia một mảnh đất, nghe nói mảnh đất này có thể khiến Lục gia sống lại?".

Tạ Thanh Tuyền vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng của thiếu niên, thái độ dịu dàng như thể đang vuốt ve tình nhân.

"Cô muốn cái gì?".

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Tuyền, trong mắt lộ ra bi thương.

Khuôn mặt vô hại như này rất khác với khuôn mặt khi đem Tạ Thanh Tuyền nhốt lại, mặt tràn ngập hận ý khi bị nhục nhã rất khác nhau.

"Tạ Thanh Tuyền, cô có biết không? Ngày trước mỗi ngày ở cùng cô, tôi đều cực kỳ chán ghét!".

Khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông nhiều năm sau chồng lên khuôn mặt lạnh lùng của người thiếu niên trước mặt. Tạ Thanh Tuyền cười rạng rỡ, giống như đoá hoa hồng kiều diễm.

Ác tâm như vậy, ngươi ở bên nguyên chủ để báo thù, Lục Trạch Dã, ngươi cũng thật không đơn giản.

"Ngày đó anh lựa chọn cứu Phó Tâm Nhã, tôi rất đau lòng..."

Tạ Thanh Tuyền vươn tay, tay cô xẹt qua da thịt trước ngực thiếu niên, móng tay không dài lại vừa vặn khều lên miệng vết thương.

"Ư..."

Giọng nói có chút kiềm chế của thiếu niên khiến Tạ Thanh Tuyền càng vui vẻ hơn: "Đau không? Nhưng ngày ấy ở nhà kho, lúc những roi đó đánh vào người tôi, tôi cũng rất đau ~".

"Ngày đó tôi thực sự trở về tìm cô...Nhưng là cô đã được cứu đi".

Lục Trạch Dã hơi cúi đầu, mái tóc ướt sũng rũ xuống mắt, trong mắt hiện lên một tia chân thành cùng hối hận non nớt: "Nếu như cô đánh tôi cô có thể nguôi giận, vậy tôi có thể..."

Tạ Thanh Tuyền tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, nguyên chủ từ nhỏ được ngàn vạn sủng ái, sao có thể để ý tới Lục Trạch Dã?

Cho nên, Lục Trạch Dã liền tự biên tự diễn một vụ bắt cóc!

Đáng tiếc lại xuất hiện biến cố, bọn bắt cóc cũng đem Phó Tâm Nhã trói đi, Lục Trạch Dã lựa chọn cứu Phó Tâm Nhã, mà nguyên chủ lại được người khác cứu.

Lúc bị bắt cóc đã chịu ngược đãi, từ nhỏ nguyên chủ được nuông chiều nên trong lòng để lại một bóng ma không thể xoá nhoà.

Nguyên chủ lần lượt bị ác mộng tra tấn hết lần này đến lần khác, gần như đang trên bờ vực suy sụp, là Lục Trạch Dã ở bên cạnh không rời nửa bước.

Nguyên chủ cho rằng đây là chân ái, nhưng thật tình không biết, cô đã từng bước rơi vào cạm bẫy của thợ săn.

"Lục Trạch Dã, anh biết không? Hiện tại tôi rất khó xử. Anh là món đồ chơi do Lục gia gửi đến, nhưng anh lại không nghe lời chút nào... Nếu không, hay là tôi đưa anh quay về Lục gia".

"Cô muốn tôi làm gì?".

Cuối cùng, trong giọng điệu của thiếu niên lộ ra một tia hoảng sợ rõ ràng...

Ha ha ~

Chán ghét ta rồi lại cần ta?

Lục Trạch Dã là con ngoài giá thú, người chà đạp lên tôn nghiêm của Lục Trạch Dã là Lục gia, chứ không phải nguyên chủ!

Nhưng là, trong lúc báo thù, Lục Trạch Dã lại đem tất cả phẫn nộ đều phát tiết lên nguyên chủ.

"Quên đi, dù sao tôi cũng rất thích anh, đánh anh mấy roi cũng coi như được rồi, thế nhưng..."

Tạ Thanh Tuyền đứng dậy xoay người, nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường, "Anh tự đánh chính mình, mười lăm cái, thiếu một cái, liền chờ tin tức Lục gia phá sản đi..."

Thiếu niên cao ngạo như vậy nên cúi đầu thấp hèn mới đáng yêu ~

"Cô..."

Lục Trạch Dã nhìn vệ sĩ xung quanh mình, chỉ có một mình cô gái đưa lưng lại về phía hắn, cô chưa bao giờ đối xử như vậy với mình!

Không sao, hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh cô, hắn hiểu cô rất rõ, luôn có biện pháp khiến cô tin tưởng lại chính mình!

Nhục nhã cùng không cam lòng biến thành một ngụm máu tươi nuốt xuống, Lục Trạch Dã khàn giọng nói: "Được".

"Bang".

"Một".

"Giọng nói sao lại nhỏ như vậy? Lục Trạch Dã, lúc anh cứu Phó Tâm Nhã, tôi nhớ giọng rất lớn~".

"Bang".

"Hai".

Nghe thiếu niên kìm nén cảm xúc của mình phóng ra âm thanh to hơn, Tạ Thanh Tuyền mới vừa lòng rời đi.

--

Trên ban công, ánh nắng chói chang chiếu vào những cây cải xanh mơn mởn tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng đẫm máu vừa rồi.

"Kí chủ, ngươi hành động như vậy ta thấy có chút tàn nhẫn. Nam chủ chính là người có thù tất báo!".

Một con mèo toàn thân tuyết trắng không biết từ lúc nào nhảy lên ban công, nhìn về phía Tạ Thanh Tuyền.

"Đúng vậy, nếu không thì ta gϊếŧ hắn? Diệt trừ hậu hoạn sau này?".

Tạ Thanh Tuyền dựa vào bên cửa sổ, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo con.

"Không được không được, ký chủ, nam chủ chết đi thế giới sẽ sụp đổ, đến lúc đó ký chủ vĩnh viễn không cách nào rời đi 3000 thế giới..."

"Chậc chậc!!".

Tạ Thanh Tuyền vuốt lông mèo con, nghĩ đến người đàn ông cao ngạo không có hỉ nộ ái ố kia: "Chủ Thần, dù sao ta với ngươi cũng ở bên nhau làm bạn trăm năm, ngươi đối với ta thật tàn nhẫn".

"Ký chủ, còn không phải do ngươi, đánh không lại liền lột quần áo, chọc giận Chủ Thần..." Mèo con run run bộ lông.

"Nhưng mà nghĩ lại, thân hình hắn coi như không tệ".

Tạ Thanh Tuyền giọng nói ngọt ngào, mang theo sự quyến rũ của thiếu nữ, "Nhưng, hắn thực sự cho rằng làm như vậy có thể vây khốn ta?".

"Ngược lại là ngươi, bên người Chủ Thần mang theo hệ thống, nghe có vẻ khá đặc biệt".

Tạ Thanh Tuyền nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con mèo trắng.

"Ký chủ..."

Con mèo nhỏ màu trắng "meo" một tiếng nhảy ra khỏi ngực thiếu nữ, nằm rạp xuống dưới chân Tạ Thanh Tuyền.

"Ta là hệ thống mới" 000 "do chính Chủ Thần phát triển. Mấy năm gần đây, bởi vì 3000 thế giới bị nam nữ chủ cướp đi vận khí, hận ý của nữ phụ càng ngày càng cường đại, ảnh hưởng đến chủ hệ thống vận hành, yêu cầu phải tiêu trừ hận ý".

"Thế nhưng là trong mấy vị diện này, nam nữ chủ khí vận rất nhiều, cho nên cho tới bây giờ, không có ký chủ nào mà ta trói buộc thoát khỏi số phận chết thảm..."

Giọng nói của mèo trắng có chút uể oải: "Hiện tại một điểm tích phân ta cũng không kiếm được. Chủ Thần chuẩn bị tự mình đi kiểm tra vấn đề, kết quả ngươi cùng chủ thần đánh nhau, còn ta rớt ra ngoài, không biết vì sao tự động bị ràng buộc với ngươi..."

"Cho nên, ngươi kỳ thật là phế vật?".