Chương 2: Đại Tiểu Thư Chỉ Thích Đồ Chơi Ngoan Ngoãn(2)

"Ký chủ..." Mèo trắng ủy khuất cọ cọ vào mắt cá chân Tạ Thanh Tuyền, "Không phải, ta hiện tại là hệ thống mới nhất, có thể mở khóa chức năng rất nhiều, ngươi xem, ta cũng có thể biến thành chân thân đi cùng ngươi, chỉ cần có tích phân..."

Con mèo nhỏ màu trắng đầu rũ xuống, có chút uể oải!

Trải qua nhiều thất bại như vậy, nó có chút hoài nghi liệu nó có phải hay không vô dụng như hệ thống khác nói, một chút ích cũng không có, nên bị tiêu hủy.

"Được, không phải chỉ là điểm sao, thắng chẳng phải đã có..."

Tạ Thanh Tuyền dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng chạm vào đầu của con mèo nhỏ trắng đang vùi trong người cô.

"Chủ Thần đại nhân, chờ ta... ha ha..."

Nghĩ đến người nam nhân kia máu hương vị ngọt ngào cùng trong trẻo nhưng khuôn mặt lạnh lùng, cô sâu xa nở nụ cười.

"Ký chủ, mời tiếp nhận kịch bản của thế giới này, tên nguyên chủ sẽ tự động đổi thành ngươi..."

Một đạo hắc quang lóe lên, trong đầu Tạ Thanh Tuyền hiện ra kịch bản.

[Nguyên chủ cuộc đời trước 19 tuổi, kịch bản hoàn mỹ, gia thế tốt, thanh mai trúc mã ưu tú, còn có vị hôn phu xứng đôi vừa lứa.

Cho đến khi học sinh chuyển trường tên Phó Tâm Nhã xuất hiện, những người xung quanh nguyên chủ bắt đầu chậm rãi đi đến bên người Phó Tâm Nhã, mọi người đều rất yêu mến Phó Tâm Nhã!

Nhưng lần này, khi nguyên chủ bị bắt cóc, mọi người thế nhưng đều lựa chọn đi cứu Phó Tâm Nhã trước, làm nguyên chủ bị bọn bắt cóc tra tấn một ngày một đêm.

Tâm nguyên chủ bắt đầu vặn vẹo, duy chỉ coi Lục Trạch Dã là cứu tinh của đời mình!

Vì để giữ lại Lục Trạch Dã, nguyên chủ làm rất nhiều chuyện xấu, đi lên con đường chúng bạn xa lánh, cuối cùng lại bị Lục Trạch Dã tự tay đưa vào tù.

Vào ngày bị cảnh sát bắt đi, nguyên chủ phát điên, mặc dù Lục Trạch Dã cùng Phó Tâm Nhã bị thương, nhưng vẫn không thể thay đổi được số phận đã định trước của mình.

Về sau, nữ chủ cảm hoá nam chủ, nam chủ từ bỏ báo thù, trải qua bao gian khổ, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau!

Còn nữ phụ điên cuồng gây ra bao khó khăn trong cuộc đời họ cuối cùng không chịu nổi nhục nhã nên tự sát trong tù.

Đến đây, câu chuyện HAPPY ENDING.]

"Ký chủ, lần này giá trị căm hận của nguyên chủ là ba sao, di ngôn là: Tôi hận Lục Trạch Dã vì chưa bao giờ yêu tôi, hận Phó Tâm Nhã cướp đi mọi thứ của tôi".

"Khổ sở như vậy , lại còn mong có được tình yêu của nam nhân kia? Chậc chậc, trách không được giá trị hận thù chỉ có ba sao".

"Ký chủ, đừng nên xem nhẹ những nữ phụ điên này, giá trị hận thù rất khó xử lý, lại thường thường sẽ bị tất cả mọi người liên thủ đối phó. Dẫn đến hành vi càng thêm cực đoan, rất nhiều kỷ chủ mới tiến hành nhiệm vụ một nửa đã bị giải quyết".

"Kẻ điên...chẳng phải rất thú vị sao?" Nghe phòng cách vách có tiếng roi cùng giọng nói nam nhân quấn quanh lẫn nhau, Tạ Thanh Tuyền cười nhẹ: "Lục Trạch Dã ... món đồ chơi, nên có bộ dáng của món đồ chơi mới phải!".

----

Ba ngày sau, Đại học Vân Châu.

Đại học Vân Châu mà nguyên chủ theo học là một trường danh tiếng hàng đầu trong nước, cũng là một trường tư thục với học phí đắt đỏ. Chuyên môn bồi dưỡng nước nhà thượng lưu xã hội tài phiệt mà thiên tài thì ít.

Các loại siêu xe đậu ở cổng, từ trên bước xuống đều là những người thừa kế có xuất thân hiển hách.

Mặc dù vậy, lúc một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở cổng trường, vẫn dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cửa xe mở ra, Tạ Thanh Tuyền mặc một chiếc váy màu đỏ được đặt làm riêng bước ra khỏi xe.

Mái tóc đen dài cùng nụ cười tự tin trên khuôn mặt, trong khoảng thời gian ngắn làm người ta phân không rõ, màu đỏ trên xe hay màu đỏ trên người cô cái nào chói mắt hơn.

Tạ Thanh Tuyền nhìn Lục Trạch Dã, rõ ràng trên người đều là vết thương, nhưng đứng bên cạnh chính mình, lại không nhìn ra được một chút khác thường.

Áo sơ mi đen của hắn cài cúc thật chặt, mặt mày dường như có một nỗi buồn không thể xóa nhòa, quả thực có thể dễ dàng khơi dậy thiện cảm của người khác.

Vẫn như trước làm lòng người rung động!

Xem ra roi đánh không đủ! Vẫn còn sức để giả vờ?

"Đó không phải là đại tiểu thư của Tạ gia ư? Tôi còn cho rằng cô ấy sẽ không đến trường nữa!".

Học sinh xung quanh đều xì xào bàn tán.

"Người phía sau cô ấy là con riêng của Lục gia ư?".

"Lục Trạch Dã vì học sinh mới chuyển trường kia, vứt bỏ Tạ đại tiểu thư không màng.Tạ đại tiểu thư thế nhưng còn tha thứ cho hắn, đem hắn mang theo bên người!".

"Nhưng mà Lục Trạch Dã thoạt nhìn thật đáng thương. Hẳn là cũng có nổi khổ tâm".

"Đừng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, nghe nói lúc hắn còn ở Lục gia, cũng không ít lần làm chuyện hèn hạ!".

"A Tuyền!".

Giữa đám đông ồn ào, một cô gái tóc ngắn giống như gió chạy ra ngoài.

Cô ấy khinh thường đánh giá Lục Trạch Dã một chút, sau đó xoay người giữ chặt tay Tạ Thanh Tuyền, khó nén kích động.

"A Tuyền, cậu không sao chứ? Tớ gọi cho cậu mấy cuộc nhưng cậu đều không bắt máy. Nên đi tìm cậu nhưng cũng không thấy. Cậu yên tâm, tớ tìm người hung hăng dạy dỗ con nhỏ Phó Tâm Nhã kia, thế nhưng hại cậu bị bắt cóc!".

Tống Vân?

Cô ấy là bạn thân của nguyên chủ, cũng là đại tiểu thư của công ty giải trí BULE lớn nhất đế đô, bởi vì Lục Trạch Dã nên cùng nguyên chủ cãi nhau mà trở mặt.

Dù cho như vậy, cuối cùng vẫn là vì nguyên chủ báo thù, đem hết toàn lực đối phó Lục Trạch Dã. Lại bị Lục Trạch Dã gài bẫy, rơi vào vụ bê bối của giới giải trí, cuối cùng tự sát.

Có chút thảm!

"Như thế nào, lo lắng cho Phó Tâm Nhã?".

Tạ Thanh Tuyền một phát bắt được cổ áo Lục Trạch Dã, bắt buộc Lục Trạch Dã cuối đầu xuống nhìn mình.

Lục Trạch Dã chỉ cao hơn Tạ Thanh Tuyền nửa cái đầu, tư thế này lại khiến khuôn mặt của hai người họ rất gần, ái muội dị thường.

Trong khoảng thời gian này, nguyên chủ cùng Lục Trạch Dã vẫn luôn giữ khoảng cách. Nào có thân cận như vậy, Lục Trạch Dã có chút ngây người.

"Hỏi anh, anh câm sao?".

Lục Trạch Dã không biết suy nghĩ cái gì, hơi hơi nghiêng đầu: "Không có... ".

"Chậc chậc!" Tạ Thanh Tuyền có chút chán ghét buông Lục Trạch Dã ra, nhìn về phía Tống Vân, "Người đâu?".

"Khoa nghệ thuật bên kia..."

Tống Vân nhìn Tạ Thanh Tuyền, lại nhìn Lục Trạch Dã sắc mặt tái nhợt, luôn cảm giác A Tuyền cùng với đứa con riêng này hình như có gì đó không đúng!

Cô ấy ghé vào tai Tạ Thanh Tuyền: "A Tuyền, cậu làm tớ sợ chết khϊếp, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không đi học nữa".

"Tại sao?".

"Vậy là tốt rồi, tớ nói cậu biết, cậu không cần vì loại người như Lục Trạch Dã mà tức giận, hắn không xứng!!" Tống Vân trừng mắt liếc Lục Trạch Dã, "Chính mình cũng là ăn nhờ ở đậu, còn có mặt mũi làm anh hùng cứu mỹ nhân".

"Ừ." Tạ Thanh Tuyền cười gật đầu.

Nguyên chủ có khuôn mặt diễm lệ, lúc không cười trông trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, cười rộ lên lại mang theo mấy phần quyến rũ động lòng người.

Lục Trạch Dã ở bên cạnh nghe Tống Vân nói chuyện không hề dao động. Nhưng lúc Tạ Thanh Tuyền chỉ nói một từ, hắn lại khẽ ngẩng đầu.

Không xứng?

Vậy thì ai mới có thể xứng với cô? Tiểu thư Tạ gia cao cao tại thượng!!

Tạ Thanh Tuyền đi vài bước phát hiện Lục Trạch Dã vẫn còn đứng tại chỗ.

"Còn không đi?" Tạ Thanh Tuyền hướng Lục Trạch Dã ngoắc ngoắc tay, rõ ràng trêu chọc, "Lại chậm trễ, anh liền không có biện pháp anh hùng cứu mỹ nhân"

Lục Trạch Dã ánh mắt tối sầm, đi qua, vết thương trên người còn chưa tốt. Mỗi lần đi một bước, đều sẽ tác động lên vết roi trên người.

Đau, lại không thể dừng lại.

Những người này, Tiểu Nhã không thể đắc tội, hắn không thể liên lụy Tiểu Nhã.

Về phần những người khác, sau này hắn sẽ từ từ lấy lại tất cả!

"Chuyện của cô ấy không liên quan gì đến tôi."

Lục Trạch Dã cố gắng hết sức giữ cho lời nói của mình không có bất kỳ cảm xúc nào.

Nghe xong Lục Trạch Dã nói, Tạ Thanh Tuyền trầm ngâm gật đầu.

Cô nắm cổ tay Lục Trạch Dã, bàn tay trắng nõn tương phản rõ rệt với ống tay áo đen của thiếu niên.

"Anh không cứu, thì tôi sẽ làm anh hùng, cứ đứng nhìn đi!"

Ở trong mắt mọi người, Tạ đại tiểu thư thật sự đối xử với Lục Trạch Giai rất bất đồng, kể cả sau khi xảy ra chuyện như vậy, còn đối hắn thân thiết!

Nhưng chỉ có Lục Trạch Dã biết, tay Tạ Thanh Tuyền nắm chặt vào vết thương chưa lành mà hôm qua bị đánh.

Cơn đau dữ dội ngay lập tức tràn ngập toàn bộ cơ thể!