Chương 4: Đại Tiểu Thư Chỉ Thích Đồ Chơi Ngoan Ngoãn(4)

"Từ hôm nay trở đi, Phó Tâm Nhã sẽ là người của tôi, bất luận kẻ nào động vào cô ta, cũng chính là động vào tôi"

Tạ Thanh Tuyền nói với giọng rất nhỏ, trên mặt rõ ràng không có biểu tình gì , nhưng mọi người đều biết đại tiểu thư Tạ gia chưa bao giờ nói đùa.

Người xung quanh đều sửng sốt, đây là loại đảo ngược gì vậy?!

Ngay cả Phó Tâm Nhã cũng nhất thời kinh ngạc!

Mà câu này vốn được Tư Mã Lệ nói trong nguyên tác.

"A Tuyền, em đây là..."

Tư Mã Lệ ngây ngẩn cả người, lực chú ý hoàn toàn chuyển dời đến Tạ Thanh Tuyền.

A Tuyền, đây là vì mình nên mới ra mặt sao?

Em ấy trước đây đều chướng mắt những việc này, thế nhưng vì mình nên mới bảo vệ Phó Tâm Nhã sao?

Tư Mã Lệ trong lòng ấm áp, quả nhiên, tình bạn với A Tuyền từ nhỏ không phải là giả!

Nghĩ đến đây, Tư Mã Lệ cảm thấy vừa rồi thái độ của mình đối với A Tuyền có chút không tốt, đang định lên tiếng để xoa dịu bầu không khí, nhưng Tạ Thanh Tuyền lại không cho hắn cơ hội.

Cô gái đỡ Phó Tâm Nhã dậy, trên môi nở nụ cười ấm áp: "Nếu cô đã hứa với tôi, thì nhất định phải giữ lời hứa, nếu không sau này tôi làm bất cứ việc gì cô sẽ phải chịu trách nhiệm!"

"Cô không tức giận?"

Phó Tâm Nhã nhìn Tạ Thanh Tuyền, như thể đối với cô rất lạ lẫm: "Tạ Thanh Tuyền, cô không phải chán ghét tôi sao? Sao giờ lại giúp tôi?"

"Tôi chưa bao giờ ghét cô..!" Tạ Thanh Tuyền lười biếng giơ ngón tay lên chỉ vào Tư Mã Lệ, "Tôi chỉ là ghét người mà Mã Lệ ghét, bởi vì Mã Lệ là bạn tôi..."

Tư Mã Lệ ngơ ngẩn, hình như hắn xác thực có phàn nàn với Tạ Thanh Tuyền, Phó Tâm Nhã chán ghét ra sao. Không nghĩ tới, A Tuyền thật sự nghiêm túc để ở trong lòng.

Thấy Tư Mã Lệ trầm mặc, Tạ Thanh Tuyền giọng nói hơi trầm xuống: "Bất quá, Mã Lệ hình như cũng không coi tôi là bạn thân nữa."

"Anh... "

Tư Mã Lệ vừa nói, lại bị Tạ Thanh Tuyền cắt ngang.

"Hắn còn quên tôi cũng là người bị bắt cóc..."

Tạ Thanh Tuyền khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia cô đơn, tiểu thư kiêu ngạo từ khi nào lại có vẻ mặt đau lòng như vậy.

"Nhìn xem, đau quá!" Tạ Thanh Tuyền vén lên tay áo, trên cánh tay đầy vết lằn do bị roi đánh dữ tợn.

“Bọn hắn dám đánh em!!”

Tư Mã Lệ rống giận, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Trong nguyên tác, Tạ Thanh Tuyền luôn đổ lỗi cho Tư Mã Lệ không đến cứu mình, nhưng lòng kiêu hãnh bẩm sinh khiến cô không nói nên lời, không chịu cho người khác xem vết sẹo của mình.

Tư Mã Lệ thần kinh căng thẳng hoàn toàn không để ý, cho rằng Tạ Thanh Tuyền thực sự tha thứ cho mình, cũng không biết Tạ Thanh Tuyền bị thương nặng như vậy nên hết lòng chạy theo Phó Tâm Nhã.

Tạ Thanh Tuyền đem tất cả những điều này đều đổ cho Phó Tâm Nhã, khắp nơi gây khó dễ, Tư Mã Lệ đương nhiên sẽ ngăn cản.

Thường xuyên cãi nhau, cộng với sự xúi giục của Lục Trạch Dã, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu sắc hơn!

"Tôi vẫn luôn chờ anh, Mã Lệ... nhưng anh không có tới..."

Tạ Thanh Tuyền ánh mắt hơi cụp xuống, ngay lập tức mỉm cười.

Dưới ánh mặt trời, khóe mắt cô gái tựa hồ có chút ửng đỏ, nụ cười kia như là một mảnh tuyết điểm một chút đỏ, sáng ngời xinh đẹp, lại càng làm kinh người.

Đột nhiên, Tư Mã Lệ khí huyết dâng trào, miệng há ra, muốn nói nhưng cái gì cũng không nói ra được!

Cảm giác tội lỗi mạnh mẽ thậm chí còn che đậy sự tức giận khi thấy Phó Tâm Nhã bị bắt nạt vừa rồi!

Hắn tiến lên phía trước, muốn nắm lấy tay Tạ Thanh Tuyền.

Tạ Thanh Tuyền lại không chút do dự xoay người.

Tạ Thanh Tuyền cùng Tư Mã Lệ vài chục năm cảm tình, Phó Tâm Nhã xuất hiện liền có thể làm hắn thay đổi...

Tuy nhiên, nguyên chủ có cái gì đều giấu ở trong lòng, đẩy người muốn quan tâm đến cô ra xa để hiểu lầm ngày càng lớn. Lại một mực tin tưởng Lục Trạch Dã từ đầu đến đuôi lừa gạt cô, thật sự có vấn đề!

Không sao, biết sai liền sửa, vẫn là đứa bé ngoan!

Tạ Thanh Tuyền nhẹ nhàng nhón chân lên, thì thầm bên tai Lục Trạch Dã: "Lục Trạch Dã, tôi vừa rồi cứu được người trong lòng của anh. Anh phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để báo đáp tôi!"

Hơi thở nóng bỏng của cô gái phả vào tai, Lục Trạch Dã theo bản năng lui về sau một bước, hắn cúi đầu: “Tôi nói rồi, tôi không thích cô ta…”

Nhưng ánh mắt hắn lại nhìn về phía Phó Tâm Nhã cách đó không xa.

Ánh mắt này vừa vặn va chạm với ánh mắt của Tư Mã Lệ nhìn Tạ Thanh Tuyền.

Tư Mã Lệ luôn cảm thấy mình và Tạ Thanh Tuyền là thanh mai trúc mã, mình làm điều gì Tạ Thanh Tuyền đều sẽ tha thứ!

Nhưng vừa rồi hắn lại nhìn ra sự xa cách trong mắt Tạ Thanh Tuyền?

Rõ ràng Lục Trạch Dã cũng không đến cứu A Tuyền.

Nhưng cô đối với hắn lại không hề tức giận!

Đối với mình liền lạnh lùng nhàn nhạt, lại thân mật với Lục Trạch Dã như vậy?

Đến cùng ai mới là bạn thân của cô?

Tư Mã Lệ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Lục Trạch Dã càng sắc bén.

Lục Trạch Dã không chịu thua kém chút nào, không giống như nhút nhát khi ở bên Tạ Thanh Tuyền, mắt nhìn Tư Mã Lệ không chút nào che giấu lạnh lùng.

Ngay cả người xung quanh đều cảm nhận được bọn họ đối với nhau địch ý!