Chương 5: Đại Tiểu Thư Chỉ Thích Đồ Chơi Ngoan Ngoãn(5)

Phó Tâm Nhã thấy một màn như vậy, liền có chút không vui, cho rằng hai thiếu niên tức giận là do tính chiếm hữu cùng ghen tị đối với mình!

Tư Mã Lệ đã không chỉ một lần bởi vì mình mà nhằm vào Lục Trạch Dã.

Cô ta sẽ không cho bất luận kẻ nào khi dễ Lục Trạch Dã!

Cô ta đến đây cũng vì mục đích duy nhất này!

Cô ta chặn lại ánh mắt Tư Mã Lệ: “Tư Mã Lệ, anh về sau đừng lại tới tìm tôi nữa, tôi không muốn cùng anh có quan hệ gì!”

Nhưng vào lúc này, lực chú ý của Tư Mã Lệ căn bản không còn trên người Phó Tâm Nhã.

Hắn nhìn Tạ Thanh Tuyền một phen lôi kéo Lục Trạch Dã đi, mà Lục Trạch Dã còn ngoan ngoãn đi theo.

Chết tiệt!

Hai người bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào?!

Hắn đã sớm biết đứa con hoang của Lục gia chắc chắn không có ý tốt với A Tuyền!

Cảm nhận được sau lưng Tư Mã Lệ ánh mắt thiêu đốt, Tạ Thanh Tuyền hài lòng nở nụ cười.

Tư Mã Lệ, ngươi phải biết rõ, bạn thân cũng không phải lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh ngươi!

Chẳng qua, tâm trạng tốt như vậy lại bị giọng nói của Quý Bạc Ân lạnh lùng đánh gãy.

"Tạ Thanh Tuyền vô cớ vắng mặt trong lớp một tuần mà không có lý do, sẽ bị trừ mười điểm."

"Bạc Ân! Cậu cũng biết mà! A Tuyền rõ ràng là bị bắt cóc! Em ấy không phải vô cớ trốn học!"

Tư Mã Lệ đẩy Phó Tâm Nhã đang chặn tầm nhìn ra, hướng về phía Quý Bạc Ân rống lên.

"Bạc Ân, cậu cũng quá vô lý rồi, Bạc Ân, Bạc Ân, này, Quý Bạc Ân!"

"Vậy thì chờ cô ta viết giấy nghỉ phép ở văn phòng xong, thì đến gặp tôi để xóa hồ sơ"

Tư Mã Lệ om sòm kêu to nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của Quý Bạc Ân chút nào.

Ngày đó ở trong nhà kho, lúc cứu nguyên chủ, anh ta cũng lãnh đạm như vậy, giống như mặc kệ là ai bị bắt cóc, anh ta đều sẽ cứu.

Thiếu niên lúc nói chuyện, miệng hơi mở rồi đóng lại, đôi môi đẹp mắt còn mỏng như vậy, chắc chắn rất dễ cắn!

Tạ Thanh Tuyền ngồi ở trong lớp tự học, một bên chơi bút, một bên suy nghĩ về thiếu niên trông có vẻ lãnh đạm cấm dục kia.

Tạ Thanh Tuyền liếʍ môi, trước khi đến đây cũng chưa ăn gì, thật là nhớ mùi vị của máu ...

Thật đói...

Một bàn tay cầm hộp cơm cách nhiệt ngập ngừng đưa ra trước mặt Tạ Thanh Tuyền.

"A Tuyền, em làm sao vậy?"

Thấy Tạ Thanh Tuyền dường như không nhìn hắn, Tư Mã Lệ dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tạ Thanh Tuyền: "Hôm nay dì anh có hầm canh gà rất ngon!! Anh đặc biệt mang đến cho em!"

“Không muốn ăn.”

Tạ Thanh Tuyền vừa mới đứng dậy, lại bị Tư Mã Lệ một phen đẩy xuống.

Tư Mã Lệ vội la lên: "Em, em còn giận anh sao? Ngày đó anh định đi cứu em, nhưng là Tiểu Nhã máu me đầm đìa chạy ra, lập tức ngất xỉu trên người anh. Lúc ấy anh cũng sợ hãi. Nhưng anh có nhờ Bạc Ân, nhất định sẽ tìm được em!"

Tạ Thanh Tuyền nhìn Tư Mã Lệ, tiểu tử này từ nhỏ đã ở bên cạnh nguyên chủ.

Bắt đầu từ khi nào, tâm tư của hắn liền chạy đến trên người Phó Tâm Nhã?

"Em không thể tha thứ cho anh sao?! Em cũng không trách tiểu tử thúi họ Lục kia. Hai chúng ta là bạn thân tốt nhất, em lại đối xử với anh như vậy, em thiên vị hay là thật sự thích Lục Trạch Dã?!"

Câu cuối cùng âm thanh có chút to, rất nhiều học sinh đều nhìn qua.

Chỉ có Lục Trạch Dã thẳng lưng nghiêm túc ghi chép, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Nhưng lại không ai thấy, cuốn sổ ngay ngắn trước mặt hắn có rất nhiều vết bút cào!

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai đi xin lỗi à?”

Tư Mã Lệ nhìn người xung quanh, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Người duy nhất có thể khiến con trai út của Tư gia thấp giọng xin lỗi, chính là Đại tiểu thư Tạ gia!

Người xung quanh cũng không muốn cùng Tư Mã Lệ nảy sinh xung đột, đều bắt đầu làm việc của mình, không để ý tới bên này nữa.

Tạ Thanh Tuyền lặng lẽ nhìn Tư Mã Lệ, đợi hắn rít lên như súng liên thanh, rồi mới nói: “Quên canh gà đi, tôi ghét thịt gà…”

Mùi vị của máu gà chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta có chút buồn nôn!

Tư Mã Lệ lúc đầu có chút lo lắng muốn tiếp tục giải thích, nhưng khi nhìn thấy Tạ Thanh Tuyền ôn nhu cười, không hiểu sao liền bình tĩnh lại.

Thiếu nữ mặc váy màu đỏ chiếc khuy bằng kính tỏa ra một chút ánh sáng dưới ánh nắng chiều tà, làm cho khuôn mặt cô càng thêm trắng nõn kiều nộn.

Muốn véo một phát!

Tư Mã Lệ dụi dụi mắt, nhất định là ánh mặt trời quá chói, hắn đang suy nghĩ cái gì..!

“Tôi nghe nói bánh mì dâu tây trong cửa hàng của trường rất ngon, anh giúp tôi mua một ít đi, dù sao anh cũng chưa bao giờ tự học"

"Em không phải không thích ăn đồ ăn bên ngoài sao?"

"Kêu anh đi thì đi đi"

"Được, được, chỉ cần A Tuyền chịu nói chuyện với anh, kể cả sao anh cũng sẽ hái cho em!"

Sao cũng có thể hái xuống?

Thật là bạn thân tốt..

Sau này làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Lúc Tạ Thanh Tuyền tuyệt vọng nhất đã nói: "Chúng ta vĩnh viễn cũng không còn là bạn thân nữa!"

Bạn thân?

Tư Mã Lệ, ngoan ngoãn trở về bên người Tạ đại tiểu thư đi!

Cho dù khắp người đầy máu, cũng phải bò về cho ta!

Là bạn thân, nên vĩnh viễn không rời bỏ nha!

------

Kết thúc tự học xong, một nam sinh chạy vào nhỏ giọng thì thầm bên tai Lục Trạch Dã.

Tạ Thanh Tuyền nhìn Lục Trạch Dã vội vội vàng vàng rời khỏi lớp học, bất đắc dĩ đứng lên.

“Thế giới này, khí vận nữ chính đều dựa vào nam chính cùng nam phụ anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Tạ Thanh Tuyền vén tóc ra sau tai, lộ ra cần cổ thanh tú.

"Nếu cứ như vậy, ta sẽ rất mệt..."

Nam sinh bên cạnh đột nhiên đỏ mặt, làm sao cảm thấy đại tiểu thư Tạ gia sau khi khỏi bệnh lại càng xinh đẹp hơn!

Ở bên kia.

Lúc Lục Trạch Dã đuổi tới sân thượng, Phó Tâm Nhã bị mấy nữ sinh dồn vào góc tường, trên tay cầm một cuốn sách rách nát, vừa thấy liền biết vừa rồi cô ta ra sức chống cự.

"Dừng..."

"Hình như tôi đã từng nói qua, Phó Tâm Nhã bây giờ là người của tôi phải không?"

Âm thanh lười biếng phát ra từ phía sau Lục Trạch Dã, cắt ngang lời hắn định nói.

Tất cả mọi người xoay người.

Liền thấy Tạ Thanh Tuyền dựa vào cửa sân thượng, trong mắt có chút không hài lòng, có vài phần kiêu ngạo nhìn xuống dưới.

Nhưng mà vẻ mặt kiêu ngạo kia lại không có vẻ gì là không vừa mắt, ngược lại càng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia có một cỗ khí tức khói lửa tinh xảo.

Tạ Thanh Tuyền xuất hiện lại ngay lập tức làm cảnh vật xung quanh yên tỉnh trở lại.

"Tạ đại tiểu thư..."

Mấy nữ sinh có chút khϊếp đảm buông lỏng tay.

"Bọn tôi chỉ muốn dạy cho Phó Tâm Nhã một bài học. Vừa rồi thấy cô ta lại nói chuyện với Tư thiếu gia, nên mới muốn giúp cô trút giận"

"Giúp tôi?"

Tạ Thanh Tuyền từng bước một tiêu sái đi qua. Dừng lại đứng trước mặt nữ sinh kia, cô ta lại cảm thấy một cảm giác áp bức không thể giải thích được.

Nhưng mục tiêu của Tạ Thanh Tuyền không phải là nữ sinh kia, mà là Lục Trạch Dã.

Tay Tạ Thanh Tuyền không chút để ý xẹt qua khuôn mặt Lục Trạch Dã , đột nhiên bóp lấy cổ đối phương.

Bị Tạ Thanh Tuyền đẩy, Lục Trạch Dã trực tiếp lơ lửng ra khỏi sân thượng, nửa người treo ở không trung.

"A..."

Nữ sinh bên cạnh sợ đến mức hét lên.

"Tạ Thanh Tuyền, cô..."

Phó Tâm Nhã cũng không thể tin nổi.

"Lục Trạch Dã, tôi đã nói qua chưa, về sau chuyện của Phó Tâm Nhã là do tôi quản!"

Tạ Thanh Tuyền nhìn kỹ thiếu niên, quanh thân âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

Sắc mặt Lục Trạch Dã tái nhợt như tờ giấy, trong mắt nhìn Tạ Thanh Tuyền tràn đầy thâm tình cùng khó hiểu, mỏng manh như thủy tinh chạm một cái sẽ vỡ tan.

Tạ Thanh Tuyền nói rất chậm, như lăng trì: "Lục Trạch Dã, nếu món đồ chơi không nghe lời, tôi sẽ rất buồn!"

"A Tuyền..."

Lục Trạch Dã mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, tiếng nói ôn nhu, mang theo chất độc quyến rũ.

Giờ phút này, bên tai Lục Trạch Dã tràn ngập tiếng gió, nhưng hắn biết mình lúc này phải nên tỉnh táo.

Chừng nào còn liên quan đến Phó Tâm Nhã, cảm xúc của Tạ Thanh Tuyền liền rất không ổn định.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt, chứng tỏ Tạ Thanh Tuyền để ý hắn, nếu hắn quan tâm cô sẽ mềm lòng.

Làm cô gái mềm lòng, Lục Trạch Dã tự nhận chính mình luôn luôn rất giỏi.

"A Tuyền, em bình tĩnh lại một chút..."

Lục Trạch Dã nắm lấy tay Tạ Thanh Tuyền đang bóp cổ mình, nhẹ nhàng vuốt ve.