Chương 6: Đại Tiểu Thư Chỉ Thích Đồ Chơi Ngoan Ngoãn(6)

Theo góc độ của người yêu mà nói, Lục Trạch Dã thực sự rất giỏi trong việc thu phục lòng người.

Lúc Tạ Thanh Tuyền hết lần này đến lần khác tuyệt vọng, Lục Trạch Dã ôn nhu trấn an làm Tạ Thanh Tuyền nghiện, sau đó cam tâm tình nguyện đáp ứng mọi yêu cầu của hắn.

Chỉ đáng tiếc, Lục Trạch Dã, ta không phải nguyên chủ!

Sẽ không dựa vào người khác, hóa giải tuyệt vọng!

"Còn ở chỗ này làm gì?" Tạ Thanh Tuyền hơi hơi nghiêng đầu lại nhìn đám nữ sinh đang sửng sốt bên cạnh, "Giúp tôi? Hay tiếp tục lấy tôi làm vỏ bọc để bắt nạt Phó Tâm Nhã?".

"Không phải, Tạ đại tiểu thư..."

Đám nữ sinh có chút chột dạ.

"Muốn đối phó với người mình ghét, không nên dựa vào người khác giả bộ, như vậy kɧoáı ©ảʍ sẽ giảm xuống!”.

Tạ Thanh Tuyền nhìn đám nữ sinh kia, trong mắt tràn đầy hận ý.

Mấy nữ sinh liên tục lui về phía sau.

"Còn cô, cô không phải tự cho mình là chính nghĩa, muốn chiến đấu chống lại thế lực tà ác như tôi sao? Hay là bây giờ cô đến thay thế Lục Trạch Dã?".

Tạ Thanh Tuyền đối với Phó Tâm Nhã có vẻ rất kiên nhẫn.

"Tạ Thanh Tuyền...Cô bình tĩnh lại một chút..."

Phó Tâm Nhã so với đám nữ sinh kia bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Tôi nhớ rõ, Phó Tâm Nhã, ngày đó tôi giữ chân đám bắt cóc là vì để cô gọi người tới!".

Tạ Thanh Tuyền ngữ khí bình bình đạm đạm, lại nháy mắt khiến Phó Tâm Nhã tái mặt.

Ngày ấy, Tạ Thanh Tuyền và Phó Tâm Nhã cùng bị bắt cóc. Nhưng là Tạ Thanh Tuyền quấn lấy bọn bắt cóc, để cho Phó Tâm Nhã đi trước.

Tạ Thanh Tuyền vốn dĩ cho rằng, sẽ có người đến cứu cô, nhưng không ai cứu Phó Tâm Nhã.

Tạ Thanh Tuyền tự tin như vậy, nên sau khi biết mọi người đi cứu Phó Tâm Nhã trước, cảm xúc oán hận ngấm vào máu!

Hận thù cùng sỉ nhục trở thành lý do duy nhất hỗ trợ cô, để chịu đựng được sự tra tấn của bọn bắt cóc.

Cho nên Tạ Thanh Tuyền tính tính thay đổi là điều bình thường không phải sao?

Nhưng sau lại mọi người đều nói vụ bắt cóc đã qua rồi, Phó Tâm Nhã có thể kiên cường gắng gượng sống sót, nhưng đại tiểu thư lại mỏng manh đến mức không thể chịu đựng được?

"Tôi có, tôi thật sự gọi cho Tư Mã Lệ..."

Phó Tâm Nhã lúc này mới có chút hoảng loạn.

"Ừ, tôi biết chứ, chỉ tiếc thân thể cô quá kém, vừa nói xong liền ngất xỉu ngay tại chỗ".

"Tôi sẽ giải thích từ từ, cô trước tiên buông Lục Trạch Dã ra đã..."

Phó Tâm Nhã một bên muốn phân tán lực chú ý của Tạ Thanh Tuyền, một bên từ từ di chuyển về phía cô, muốn nhân cơ hội cứu Lục Trạch Dã.

"Tôi không phải đã nói rồi sao? Cô tới đổi, tôi liền buông tha!".

Tạ Thanh Tuyền nhìn Phó Tâm Nhã vừa đi vừa bịt tai trộm chuông, có chút không kiên nhẫn: "Đổi hay không đổi, không đổi thì rời đi, tôi nếu như tâm trạng không tốt một chút, trượt tay, nói không chừng liền..."

"Tạ Thanh Tuyền cô bình tĩnh lại đi! Chúng tôi đi ngay bây giờ, cô bình tĩnh một chút".

Phó Tâm Nhã vẻ mặt cứng đờ nhìn Lục Trạch Dã: "Lục Trạch Dã, anh yên tâm, tôi liền đi tìm người đến giúp đỡ!".

Mình cố ý bị khi dễ lâu như vậy là vì muốn chờ Lục Trạch Dã tới!

Vì cái gì Tạ Thanh Tuyền lại xuất hiện!

Nhìn bóng lưng Phó Tâm Nhã rời đi, Tạ Thanh Tuyền bĩu môi: "Lục Trạch Dã, người anh thích có vẻ không đơn giản đâu!".

Theo lý thuyết nữ chính hẵn là người kiên cường thiện lương, nhưng Tạ Thanh Tuyền rõ ràng vừa rồi thấy tay áo đồng phục học sinh của Phó Tâm Nhã giấu một con dao nhỏ.

Nếu đám nữ sinh đó bắt nạt cô ta lại quá mức một chút, chỉ sợ trên mặt liền có mấy vết sẹo.

Cho nên cho dù Lục Trạch Dã không cách nào chạy đến cứu cô ta, Phó Tâm Nhã cũng sẽ không bị bắt nạt mãi mãi!

Cô ta là cố ý bị khi dễ?

Vì để cho Lục Trạch Dã đến cứu?

Thích Lục Trạch Đã đến vậy ư?

Trong nguyên tác, rõ ràng nguyên chủ cùng Lục Trạch Dã đã kết hôn rồi. Phó Tâm Nhã vẫn lần lượt chủ động tìm đến cửa, dùng lý trí và tình cảm để khiến cho nguyên chủ cùng Lục Trạch Dã ly hôn.

Cô ta nói: "Cô vì cái gì không thể buông tha cho anh ấy? Vì cái gì nhất quyết muốn lôi kéo anh ấy xuống địa ngục cùng cô? Tôi xin cô, buông tha anh ấy đi, cô muốn tôi làm gì cũng được!".

Thật là một tình yêu cảm động!

Cho nên nguyên chủ không chịu đồng ý ly hôn, liền trở thành nữ phụ ác độc ép bức nữ chính ra nước ngoài, dẫn đến nam nữ chính sinh ra hiểu lầm.

Mà mặc kệ Phó Tâm Nhã làm cái gì, đều có được nam chính, được sự tin tưởng của nam phụ, cùng nhau giúp đỡ hết mình.

Ngoại trừ việc trước kia Phó Tâm Nhã luôn bị Tư Mã Lệ khi dễ, thì lúc sau dù có chuyện gì xảy ra, Tư Mã Lệ cùng Lục Trạch Dã đều có thể vào lúc thích hợp nhất làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu cô ta khỏi nguy hiểm.

Khí vận của nguyên chủ cũng bị nữ chính từng chút một đoạt đi, từng bước từ thiên đường rơi xuống vực sâu!

Cuối cùng, nữ chính gả cho Lục Trạch Dã, từ rễ cỏ trở thành phu nhân hào môn.

Lục Trạch Dã cũng từ đứa con riêng trở thành đại lão ở đế đô mà không ai dám xem thường, cả hai đều phản công hoàn hảo!

Tạ Thanh Tuyền không khỏi hiếu kỳ, nếu không có Lục Trạch Dã cùng Tư Mã Lệ, liệu hào quang nữ chính có thể giúp Phó Tâm Nhã đi đến cuối cùng?

Hơn nữa Lục Trạch Dã người này...

U ám âm trầm, làm việc không từ thủ đoạn, thực sự là nam chính của sủng văn hào môn sao?

Nếu như không phải giai đoạn sau được nữ chính cứu rỗi, cưỡng ép tẩy trắng, như thế nào cũng thấy hắn giống nhân vật phản diện..!

Tạ Thanh Tuyền tựa hồ phát hiện ra điều gì đó thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lục Trạch Dã nhạy bén cảm thấy tâm trạng của Tạ Thanh Tuyền dường như được chuyển biến tốt đẹp.

Đây là lần thứ nhất.

Lúc cô nhắc đến Phó Tâm Nhã, thế nhưng lại không có tức giận?

"Đại tiểu thư, thật xin lỗi..."

Giọng nói Lục Trạch Dã khàn khàn ngập ngừng: "Tôi thực sự không chịu được nữa, tha tôi đi, đại tiểu thư....."

Khuôn mặt Lục Trạch Dã bị gió thổi đến tái nhợt, giống như một con thú cưng đáng thương đang lấy lòng chủ nhân.

"Lục Trạch Dã, anh biết không? Bộ dáng này của anh, tôi thực sự muốn nhốt anh vào l*иg cho mọi người cùng xem, anh đẹp như vậy , nhất định rất nhiều người thích!".

Ánh mắt Lục Trạch Dã đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhưng chỉ trong chốc lát, liền biến mất biến thành đôi mắt ướt đẫm tội nghiệp.

Tạ Thanh Tuyền thu lại nụ cười chế giễu trên môi, đem Lục Trạch Dã kéo trở về.

Còn không đợi Lục Trạch Dã hoàn hồn, Tạ Thanh Tuyền lại một tay đem hắn đẩy vào tường, động tác không chút dịu dàng.

Lục Trạch Dã phía sau lưng đυ.ng thật mạnh vào tường, kêu lên một tiếng buồn bực.

Thiếu niên kìm nén hơi thở không ổn định của mình, nhìn Tạ Thanh Tuyền với đôi mắt mờ mịt.

"Lục Trạch Dã..." Tạ Thanh Tuyền nhẹ nhàng nhón chân, giọng nói có vẻ khıêυ khí©h, lời nói ngây thơ vô tội:" Anh cao như vậy, tôi không thể với tới... Cúi đầu xuống, ngoan!".

Lục Trạch Dã toàn thân run rẩy, vừa rồi còn không có cảm giác mình đang treo lơ lửng trên trời.

Ma xui quỷ khiến, Lục Trạch Dã chậm rãi cúi người.

Tạ Thanh Tuyền thuận thế ôm Lục Trạch Dã.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của thiếu nữ kề sát làn da, chậm rãi vuốt ve.

Lục Trạch Dã hô hấp ngưng trệ, giống như vừa mới được cứu khỏi hồ nước lại bị đẩy vào trong vực, chết đi sống lại, sống mà lại chết.

Sự sỉ nhục vừa rồi được thay thế bằng cảm giác kỳ lạ này, khiến Lục Trạch Dã thậm chí quên mất bản năng đẩy Tạ Thanh Tuyền ra.

Tay Tạ Thanh Tuyền xẹt qua cổ Lục Trạch Dã, trên móng tay lóe lên một tia sáng đỏ, đó là ảo giác của huyết tộc, cô lập tức có thể nhanh chóng thưởng thức máu Lục Trạch Dã!

“Tạ Thanh Huyền, Lục Trạch Dã, khoa nghệ thuật lớp B, bỏ tiết, bị trừ điểm!”.

Giọng nói lạnh lùng của Quý Bạc Ân vang lên sau lưng Tạ Thanh Tuyền.