Chương 1: Thiên kim thật giả (1)

Phán Đệ cố hết sức cõng một gánh củi đầy về nhà, Chu Tiểu Bảo đang chơi đùa ở trên đường vào thôn lập tức hấp tấp xông tới: “Ô đồng tử, ô đồng tử đâu?”

Trên khuôn mặt khô gầy vàng như nến xuất hiện một chút khϊếp sợ kinh sợ, Phán Đệ ngập ngừng: “Nay, hôm nay không hái được ô đồng tử.”

Ô đồng tử là một loại quả dại màu tím đen, chua chua ngọt ngọt, là bảo bối của bọn nhỏ trong thôn, chỉ là trước mắt đã sắp cuối mùa thu, ô đồng tử trên núi cũng chẳng còn bao nhiêu.

Chu Tiểu Bảo cũng không để ý đến điều này, không có quả dại để ăn, bèn vung nhánh cây trên tay lên đánh lên người Phán Đệ, gào mồm mắng: “Ngươi ăn vụng, chắc chắn đã bị ngươi ăn vụng, ngươi là người xấu, đồ vô dụng.”

Một đứa trẻ mười tuổi, được ăn ngon uống tốt, thế nên sức lực cũng rất lớn, mỗi đòn đánh lên trên người đều nóng rát đau đớn, Phán Đệ đau đến chảy nước mắt nhưng lại không dám trốn.

Có một lần nàng chạy thoát, đệ đệ đuổi theo té ngã một cái, đầu gối bị trầy da, sau khi cha trở về, một chân đá vào bụng của nàng, nàng đau hơn hai tháng.

Phán Đệ ôm đầu lui về phía sau, cuộn tròn ở một góc trong chuồng heo, cúi gằm mặt xuống giữa hai chân. Như vậy diện tích những nơi bị đánh sẽ giảm đi một chút, cũng không còn quá đau.

Đánh hai cái phát hiện không thuận tay, Chu Tiểu Bảo đổi thành chọc, nhánh cây tinh tế cách một lớp quần áo mùa thu chọc vào trên lưng.

Phán Đệ cắn chặt quần, cũng không giãy giụa, càng không có phản ứng gì khác, trên khuôn mặt gầy trơ cả xương là sự chết lặng không phù hợp với lứa tuổi.

“Tiểu Bảo, thôi.”

Chu Chiêu Đệ đang ngồi thêu hoa ở trong phòng khoan thai đẩy ra cửa phòng bước ra, liếc mắt nhìn Phán Đệ đang run bần bật ở góc tường: “Nhị tỷ của ngươi phải nấu cơm rồi.”

Đánh hỏng rồi thì ai làm việc chứ.

Chu Tiểu Bảo cầm nhánh cây tức giận chọc thêm mấy cái: “Đại tỷ, tỷ ấy ăn sạch ô đồng tử của ta rồi, tức chết đi được, người xấu.”

Trong lòng Chu Chiêu Đệ biết có cho Phán Đệ mười cái lá gan cũng không dám ăn vụng ô đồng tử, khoảng thời gian này đúng là không dễ hái. Chẳng qua đệ đệ đã bị cha mẹ chiều hư, rất bá đạo, lúc tức giận đừng nói là hai tỷ tỷ, ngay cả cha mẹ cũng dám đánh. Nàng ta cũng không dám nói đạo lý với hắn, lập tức lên tiếng dỗ dành: “Vậy buổi tối không cho nhị tỷ của ngươi ăn cơm.”

Lúc này Chu Tiểu Bảo mới vừa lòng, dào dạt đắc ý dùng sức chọc vào eo của nàng: “Không cho ngươi ăn cơm.”