Giáo bá - Chương 11: Cái ly màu vàng

“ Tiểu Thiên, đến giờ đi ngủ rồi.”

Dư Thiên dựa bụng xuống sô pha : “ Con còn chưa buồn ngủ.”

Lúc trước nó phát sốt đã ngủ rất lâu, buổi chiều sau khi đi mua sắm về cũng ngủ một trận. Cộng với ăn quá nhiều sữa chua nướng hiện tại bụng hơi trướng, không ngủ được.

Bà Ôn Linh lộ ra vẻ mặt hiểu biết: “ Vậy chúng ta chờ ba con trở về rồi đi ngủ.”

10, Tại Dã đã trở lại.

Bà Ôn Linh đi đến cạnh cửa: “ Về rồi à, Tiểu Thiên còn đang chờ con về mới ngủ, đứa bé này còn rất quấn lấy con, một hai phải chờ con về mới đồng ý đi ngủ.”

Vẻ mặt của Tại Dã thật bất ngờ, và hình như có chút vui vẻ, anh giả vờ bình tĩnh:

“ Con chăm nó mấy ngày nay, nó không có thói quen con không ở bên cạnh.”

Ôn Linh: “ Chắc vậy.” Nhìn anh như vậy bà lại muốn cười.

Tại Dã đi đến trước sô pha, chặn tầm mắt Dư Thiên xem TV.

Dư Thiên: “?”

Nó vừa định nghiêng đầu để xem, cả người đã bị nắm dưới nách ôm lên.

Một chàng trai dù có đẹp trai đến mức nào thì mồ hôi cũng bốc mùi. Dư Thiên bị mùi mồ hôi làm cho cả người ngã về phía sau nhưng lại bị Tại Dã vớt về.

“ Nghe này, sau này có người bắt nạt con, nhất định phải nói cho ba.” Tại Dã nghiêm túc dặn dò.

Làm gì cũng không thoát được sự ôm ấp của chàng trai người đầy mồ hôi, Dư Thiên điên cuồng vặn vẹo: “ A, a, a!”

Vẻ mặt Tại Dã trở nên nghiêm túc: “ Con mới hai tuổi, sao có thể nổi loạn như vậy!”

Dư Thiên:” Ách! A a a a !”

Bà Ôn Linh nghe được âm thanh nên đi đến, giải cứu Dư Thiên từ trong l*иg ngực anh, đuổi anh đi tắm.

Anh chàng đẹp trai tắm xong thoải mái mát mẻ quay trở lại trên sô pha, một tay tắt TV, một tay bế con: “ Đi ngủ nào.”

Vừa rồi bà Ôn Linh hỏi hai lần nhưng Dư Thiên đều nói không ngủ được, hiện tại Tại Dã không hỏi mà trực tiếp bế nó, nó cũng không giãy dụa. Chủ yếu là chương trình TV vừa mới chiếu xong.

“ Được rồi, bây giờ nhắm mắt lại.”

Dư Thiên nằm ở một bên, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Tại Dã đợi mười phút, lặng lẽ nhìn về phía bên cạnh, thấy đứa bé ngủ rồi, liền lặng lẽ ngồi dậy, cầm lấy điện thoại đeo tai nghe bắt đầu chơi game.

Thanh niên làm sao lại đi ngủ sớm vậy chứ, chơi mấy ván game rồi tính.

Trận đấu trong game diễn ra vô cùng khốc liệt, Tại Dã dần dần quên rằng có một đứa bé nằm bên cạnh, sau khi bị đồng đội đâm sau lưng, anh không nhịn được mà mắng hai câu chửi thề: ‘” Fuck! Fuck!”

Nói xong anh cảm nhận được cái gì, quay qua bên cạnh đối diện với cặp mắt tinh thần sáng láng của Dư Thiên. Đôi mắt to của nó sáng lên trong đêm tối, giống một con mèo.

Tại Dã quá bất ngờ, tay trượt ấn sai kỹ năng.

Đúng lúc này lại nghe Dư Thiên nói : “ Fuck!”

Điện thoai di động của anh bị rơi và anh dùng một tay che miệng nó: “ Con không thể học nói bậy!”

Nhưng trẻ con thường quan sát và lặp lại đó là cách mà nó tìm hiểu mọi thứ xung quanh. Nhìn thấy anh nói vậy nên Dư Thiên vui vẻ lặp lại điều đó.

Tại Dã buông tay: “ Thôi, về sau người khác bắt nạt con, con liền mắng như vậy.”

Anh cầm điện thoại lên tiếp tục chơi game, Dư Thiên từ bò dậy từ trong chăn, ngồi xổm bên người và nhin anh chơi game. Nhìn một lúc đầu liền dựa sát vào cánh tay anh.

Tại Dã di chuyển tay mình một cách nhanh chóng. Liếc nhìn đến bộ dạng chăm chú của nó, bỗng dưng đưa điện thoại đến trước mắt nó : “ Con chơi đi.”

Dù sao trận này đồng đội đều cống mạng cho bên kia một mình anh cũng không xoay chuyển được cục diện.

Dư Thiên vươn tay ấn lung tung. Từ tai nghe truyền đến tiếng nói của đồng đội anh, đó là chàng trai cao gầy cùng chơi bóng cùng. Giọng anh chàng suy sụp: “ Anh Dã, anh có chuyện gì vậy, đột nhiên sao anh lại nhảy nhót trên đường! Dù chúng ta sắp thua trận này nhưng đừng bỏ cuộc vậy chứ!”

“ Dã ca, cậu đánh bằng chân à?!”

Tại Dã đối với giọng nói hoảng sợ khó hiểu của bạn anh mắc điếc tai ngơ. Di chuyển ngón tay nho nhỏ ngắn ngủn dịch một chút: “ Đi bên này.”

Nhưng mà trẻ con nhanh chóng hết hứng thú với trò chơi. Tại Dã lại đánh một trận xong phát hiện nó đã dựa cả người vào anh ngủ rồi.

Ban ngày có bà Ôn Linh hỗ trợ chăm sóc, Tại Dã cuối cùng có thể đi học. Anh chưa bao giờ cảm thấy đi học lại là một chuyện nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.

Nhưng mà những ngày tháng như vậy mới qua không lâu bởi vì chồng và con hiện tại của bà Ôn Linh sắp về nước. Đến lúc đó một nhà ba người họ ở cùng nhau nên Tại Dã không muốn tiếp tục làm khách.

Sau khi cha mẹ ly hôn, có một năm Tại Dã ra nước ngoài đến nhà mẹ anh nghỉ hè. Lúc đó em trai cùng mẹ khác cha của anh Lộ Lãng vừa mới ba tuổi. Tại Dã cảm thấy đó là một đứa trẻ nghịch ngợm làm người ta chán ghét, cho nên kì nghỉ hè năm đó anh chỉ ở chơi mười ngày liền nhất định trở về, sau đó không bao giờ nghỉ hè ở chỗ mẹ anh.

Mấy năm gần đây, Tại Dã chưa ừng gặp lại Lộ Lãng, chỉ biết đại khái rằng nó bị ba mẹ cưng chiều lớn lên thành tiểu ma vương.

Hôm nay lúc anh đi học về, ở ngoài cửa liền nghe được tiếng bé trai kêu gào.

Cõng ba lô trên vai Tại Dã đi nhanh vào phòng, nhìn đến cậu bé chín tuổi đang cầm một chiếc bát nhỏ màu hồng mà Dư Thiên hay dùng để ăn trái cây, trong khi con gái anh đang đứng trên sô pha với một cái chụp ruồi trên tay, tát vào mặt cậu bé.

Vùa rồi Lộ Lãng la to vì bị đánh, mà Dư Thiên ném chụp ruồi bọ, đột nhiên ngửa mặt lên trời khóc lớn. Nếu vừa rồi Tại Dã không vừa vặn thấy chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn sẽ nghĩ rằng nó bị bắt nạt thực sự nhiều mới khóc lớn như vậy.

Bà Ôn Linh đang bận rộn ở trên lầu nghe tiếng khóc chạy tới vội vàng ôm Dư Thiên, vỗ vỗ sau lưng cô nhẹ nhàng an ủi: “ Tiểu Thiên của chúng ta làm sao vậy, chú bắt nạt con phải không, chú không ngoan! Chúng ta đánh chú!”

Nói xong đánh một chút vào cánh tay Lộ Lãng.

Cậu bé luôn luôn được sủng ai không thể chấp nhận được sự đối đãi này, lập tức cùng Dư Thiên so xem ai khóc to hơn. Cậu ta khóc càng lớn càng ồn ào, Dư Thiên liền khóc càng nhỏ càng ra vẻ đáng thương.

Chẳng sợ Tại Dã thấy chuyện nó đánh người sau lại khóc lớn dọa người kia, lúc này cũng không tránh khỏi mà cảm thấy: “ Lộ Lãng thật đáng bị đánh, cái tội bắt nạt con gái anh.”

Và sự thật là bà Ôn Linh cũng nghĩ như vậy, bà nghiêm khác mà nói với con trai thứ: “ Con không được dọa Tiểu Thiên, đó là cháu gái con mới có hai tuổi, con lớn hơn nó nhiều tuổi như vậy lại là bậc trên, sao có thể tranh giành đồ vật với nó.”

Lời nói này làm Tại Dã rất quen thuộc, ngày trước Lộ Lãng cũng cố ý khóc lóc hãm hại anh, người lớn cũng như vậy mắng anh, tuy rằng giọng nói ôn hòa hơn nhưng ý chính là anh tuổi lớn không nên so đo cùng cùng em trai cùng mẹ khác cha.

Tại Dã nhớ lúc ấy anh bị giáo dục, nhóc con Lộ Lãng đứng phía sau đắc ý dào dạt làm mặt quỷ. Hiện tại nó cũng bị tương tự, khóc lóc thảm thương, chỉ có thể nói phong thuỷ thay đổi.

Lộ Lãng bỗng nhiên tức giận đến mức ném bát bột nhỏ trong tay xuống đất, nó rơi ra thành từng mảnh.

Tại Dã đang yên lặng nhìn cảnh tưởng hỗn loạn trước mắt thấy cảnh này, đồng tử bỗng nhiên co lại.

Mảnh sứ vỡ trên mặt đất văng đến bên chân anh. Trong mắt anh chợt hiện lên sự khó chịu và khói mù, lại bị anh mạnh mẽ ép xuống.

Tại Dã bình thường là một chàng trai không thích nói chuyện, nhưng hôm nay anh lại im lặng đến lạ thường. Trên bàn ăn, chồng thứ hai của bà Ôn Linh, ông Lộ Hỉ Thư cũng đã trở lại, ông là người lai gốc Hoa, đẹp trai và vui vẻ.

Lộ Lãng liên tục đập bát đũa trong cơn tức giận, bà Ôn Linh mắng nó vài câu, Lộ Hỉ Thư là người ở giữa hai mẹ con, nhanh chóng dỗ dành cậu con trai, hứa hẹn cuối tuần đưa nó đi chơi.

Ôn Linh nhìn hai cha con với ánh mắt dịu dàng, nhưng bà nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, và nhìn về Tại Dã với ánh mắt xin lỗi và lo lắng.

“ Này, Tại Dã ăn thử cánh gà đi, không phải con thích ăn cái này à?” bà nói.

Trên bàn ăn, chắc chỉ có hai tuổi Dư Thiên nhất chuyên tâm. Nó khóc một trận làm Lộ Lãng náo loạn thật lâu. Nhưng sau khi nó khóc, đôi mắt cũng không đỏ, ung dung tự tại mà xem TV hay ăn cái gì đó, đặc biệt ngay lúc này, nước sốt dính đầy miệng.

Tại Dã lúc đầu cũng không có tâm trạng muốn ăn, nhưng thấy nó như vậy cũng âm thầm gặm hết nửa đĩa cánh gà.

Sau bữa tối bà Ôn Linh muốn nói chuyện với cậu con trai cả, nhưng thấy anh đang thu dọn đồ đạc trong phòng Dư Thiên, rương hành lý mở ra tất cả đều là quần áo của Dư Thiên đang vứt lôn lộn.

“ Con dọn đồ làm gì? Không phải nói ở nơi này sao?”

“ Con nói là ở tạm thời, bây giờ chồng và con mẹ đều đến, con cần phải về” Tại Dã rất bình tĩnh.

Bà Ôn Linh nhìn có chút bất lực: “ Thế nhưng, con còn phải đi học, làm sao có thể chăm sóc cho Tiểu Thiên được? Nếu con thực sự không muốn ở đây có thể để Tiểu Thiên ở đây, tan học con tới đón?”

Tại Dã lắc đầu: “ Không cần, con đã tìm được bảo mẫu.”

Ôn Linh sửng sốt: “ Bảo mẫu, chính là con không phải….”

Tại Dã không muốn nói nhiều, chỉ giải thích đơn giản: “ Sớm hay muộn cũng muốn tìm, con sẽ chú ý nhiều hơn.”

Điều gì anh cũng nghĩ kỹ rồi, tất nhiên giữ anh ở lại không được. Ôn Linh biết rõ tính cách đứa con trai này, nhưng lúc trước ở chung hài hòa, trong lòng ít nhất có mấy phần mong chờ, bây giờ thất bại có chút thất vọng nói không nên lời.

Tại Dã đưa Dư Thiên trở về nhà sau vài ngày.

Trong nhà chỉ có hai người họ, không bật đèn có vẻ lạnh. Không có những chiếc sô pha êm ái, những món đồ trang trí xinh xắn, những ngọn nến ấm áp và cây xanh, cũng chẳng có người mẹ nói nhỏ và làm những món ăn ngon.

Tại Dã đặt nó xuống và cất hành lí vào phòng.

Mở một ngăn tủ đã bị bỏ trống từ lâu và lấy chϊếp hộp từ bên trong. Trong hộp có chiếc cốc màu vàng, một trong những món đồ anh đã mang đi khi rời khỏi nhà.

Chiếc cốc nhìn không có gì đặc biệt nhưng nó được làm bởi chính bà Ôn Linh.

Lúc Tại Diên và Ôn Linh còn trẻ, họ yêu đương tự do. Để kết hôn với bà Ôn Linh ông Tại Diên đã từ chối đối tượng kết hôn do gia đình lựa chọn. Sau khi hai người kết hôn là một đôi được mọi người cực kì hâm mộ. Bà Ôn Linh thích thu thập đồ ăn cùng tách trà, ông Tại Diên đã tặng cho bà rất nhiều.

Ôn Linh đã từng đi tham quan xưởng gốm, rất thích thú mà cùng chồng và con trai tự làm một bộ ba cái ly, một cái màu đỏ cho bà, một cái màu lam cho ông Tại Diên và màu vàng ấm áp dành cho anh.

Tuy rằng những chiếc cốc sau khi nung xong không được tinh xảo nhưng lại mang ý nghĩa khác nhau, sau đó một nhà ba người vẫn luôn dùng bộ ly đó.

Cho đến khi bà Ôn Linh biết ông Tại Diên nɠɵạı ŧìиɧ, bà mới vở lẽ, trong một lần cãi nhau chính bà quăng vỡ hai cái ly một đỏ một xanh.

Cuối cùng chỉ còn lại cái ly màu vàng.

Buổi tối anh nhìn đến bà Ôn Linh cùng chồng con bà dùng bộ đồ ăn màu đỏ, bà vẫn giữ thói quen đó. Cái ly lúc trước đã vỡ nát nhưng hiện tại bà tìm được bộ mới.

Tại Dã rũ mắt, đem cất cái ly màu vàng trở lại trong hộp, đẩy đến chỗ sâu nhất trong ngăn tủ.