Giáo bá - Chương 17: Nuôi con ngày nào là chịu tội ngày đó

Sau khi xuất hiện ở bữa tiệc, thân phận của Dư Thiên được công khai, nó cũng trở thành phú bà, một phú bà hai tuổi.

Phú bà Tiểu Thiên hôm nay sáng sớm đã bị ba lôi dậy từ trên giường.

Tại Dã phải đi học, trước khi đi học, anh phải đem cô đến quán bar Cao Tường Ngoạn, cho nên Dư Thiên phải dậy sớm cùng anh. Dậy sớm là kẻ thù của tất cả thanh thiếu niên nhi đồng.

Một khuôn mặt Tại Dã không biểu tình, đứng đánh răng trước bồn rửa mặt, người không ngủ đủ bực bội đầy mình. Dư Thiên giống một khuôn mặt thu nhỏ của anh, cũng mơ mơ mang màng buồn ngủ, đánh răng không tích cực, nó híp mắt, tay cầm bàn chảy di chuyển hai lần sau đó đứng yên.

Một chân Tại Dã dẫm lên ghế nhỏ, dùng chân làm chỗ dựa lưng cho nó, tránh cho nó ngã người về sau ngã xuống, một bàn tay nâng cằm nó,nhìn ra nó không tích cực đánh răng, muốn ngủ gục, liền không khách khí lắc cằm nó, làm cho nó tỉnh táo.

Dư Thiên bị đánh thức, còn rất buồn ngủ, chậm rì rì đánh răng. Tại Dã rửa mặt xong, thấy nó còn đang đánh răng, giục nó nhanh lên, lấy khăn lau mặt của nó,làm ướt rồi lau mặt hộ nó. Xong quá trình vệ sinh, Dư Thiên đều híp nửa mắt nửa ngủ nữa không bị Tại Dã ôm đến bàn ăn.

Dì Ngô đã làm xong bữa sáng, Dư Thiên gặm bánh bao hình con heo nhỏ, biểu tình dại ra mà cắn nuốt. Trái ngược với nó, baba chính trực thanh xuân thiếu niên lượng ăn cơm cực nhiều, một mồm ăn xong một cái bánh bao. Anh cũng ăn bánh bao con heo nhỏ đáng yêu cho nhi đồng.

Nhìn Dư Thiên ngủ không đủ bộ dáng, dì Ngô có chút đau lòng: “ Tiểu Thiên còn quá nhỏ, không cần dậy sớm như vậy, để nó ngủ thêm tí nữa.”

Tại Dã: “Không được, dậy sớm tốt cho cơ thể.”

Đây không phải là sự thật, chỉ là mỗi ngày anh phải dậy sớm đi học, quay đầu thấy đứa nhỏ làm cho anh ngủ không ngon đang ngủ ngon lành thì rất khó chịu.

Chờ đến học sinh trung học mang cõi lòng đầy oán giận đi học rồi, Dư Thiên liền trở thành một con heo con tự do, muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ. Tại Dã quản không được nó!

Từ sau bữa tiệc, quán bar của Lý Tụ lại đón rất nhiều các cô đại tiểu thư.

Tuổi hơi lớn, nhóm đại tiểu thư rãnh rỗi cũng đến nơi này xem Tiểu Thiên, có người đi mua sắm gần đây, đi mệt biết Dư Thiên ở đây liền lại đây nghỉ ngơi, chơi với trẻ con.

Bởi vì đến đây sau khi đi mua sắm, các cô thường mang theo nhiều đồ vật, trong đó có một phần cho Dư Thiên. Nghĩ đến tìm nó chơi, nên không thể tránh khỏi đi dạo trung tâm thương mại thấy món đồ thích hợp với trẻ con sẽ mua một ít cho nó. Dần dần liền trở thành thói quen.

Mấy chị gái thường xuyên mang thức ăn ngon cho nó, nhưng mà không phải cái gì nó cũng ăn được, nhưng mua quần áo xinh đẹp nó đều có thể mặc.

Dư Thiên là một đứa nhỏ không hay khóc hay gây sự, cũng chả biết sợ người lạ. Lúc đầu có chị gái mua cho nó cái váy nhỏ cũng mẫu với đồ bả đang mặc. Muốn nó mặc thử, chụp bộ ảnh đồ đôi mẹ con. Sau đó, mấy cô gái trẻ hơn cũng kết bạn đến, dần dần lại diễn biến thành thay đổi trang phục cho búp bê sống.

Tại Dã nhìn thấy buổi sáng chính mình mang đến một đứa nhỏ ăn mặc đơn giản, buổi chiều tới đón liền thay đổi thành quý tộc, mặc một váy nhỏ, tất nhỏ, giày nhỏ xinh đẹp, tóc cài các thể loại trang sức đáng yêu, cả người thơm ngào ngạt.

Tuy rằng nói Tại Dã làm bố được coi như có trách nhiệm, nhưng mà thẩm mỹ thẳng nam học sinh cấp ba chẳng ra gì, Tại Dã không am hiểu trang điểm cho trẻ con.

Nhìn con gái giống cô tiên nhỏ, Tại Dã lấy điện thoại ra chụp cho nó vài bức ảnh, quyết đoán đăng lên trang cá nhân- đã chỉnh chỉ có mình anh có thể thấy.

Lúc đầu anh là một nhân vật cao lãnh, danh bạ rất ít người, nhưng mà gần đây không biết tại sao có rất nhiều người liên lạc, trang cá nhân cũng náo nhiệt không kém.

Đăng xong bức ảnh mà chỉ có mình anh thấy được. Load lại trang thì thấy có một chị gái không quen lắm đăng mấy bức ảnh, chị và Tiểu Thiên mặc quần áo giống nhau, ghi kèm trạng thái ” Quần áo đôi mẹ con”. Không chỉ có chị, phía dưới còn có một người.

Tại Dã không nói nên lời, một trăm năm mới có một lần bình luận dưới bức ảnh : “ Con gái em và chị mặc đồi đôi mẹ con? Xóa đi.”

Ngay sau đó có vài người trả lời:

“Em sốt ruột à! Chị không xóa.”

“Chắc là ghen tị rồi.”

“Thật đáng thương, cậu cũng chưa mặc đồ đôi với Tiểu Thiên à.”

Tại Dã: “……..”

Anh bế Dư Thiên lên và hỏi nó: “Bọn họ thay quần áo cho con, con sẽ cho họ thay? Lần sau họ còn thay quần áo cho con, còn liền làm ồn, khóc lóc, biết không?”

Dư Thiên không hiểu lắm mà lặp lại: “Khóc!”

Tại Dã hài lòng cười: “ Đúng rồi, bọn họ trêu đùa con, bảo con làm gì đó, con hãy khóc.”

Hừ, xem những người này nhàm chán tới trêu đùa con gái anh như thế nào.

Dọc đường đi, anh dạy con gái làm thế nào trở thành một đứa trẻ khóc nháo làm người ghét, đi ngang qua một quán ven đường, ánh mắt nó bị một quán nhỏ bán thịt nướng và khoai tây hấp dẫn.

Dư Thiên chỉ vào tiếng xèo xèo, bay ra mùi thơm thịt nướng và xiên khoa tây: “ Ăn cái đó.”

Tại Dã: “Không được, con nít không được ăn cái đó.”

Dư Thiên liếc anh một cái, lặp lại: “Ăn.”

Tại Dã: “Không thể ăn.”

Đứa trẻ ngẩng đầu há mồm khóc lớn.

Tại Dã mặt đen: “ Ba làm con khóc với người khác, không làm con khóc với ba!”

Theo một nghĩa nào đó, anh đã dạy thành công.

Cuối cùng cầm một xiên thịt và khoai tây nướng, Tại Dã chính mình ăn thịt chỉ cho nó cắn khoai tây. Khoai tây nướng rắc gia vị không ăn ngon bằng thịt nướng nhưng nó thỏa mãn mà ăn.

Nó ăn ngon nhưng đêm đó vì thế mà đau bụng, làm Tại Dã sợ đến mức lại ôm nó đi bệnh viện, lăn lộn một thời gian dài.

Buổi tối nó vì đau bụng âm ỉ không ngừng, không ngủ được. Cả đêm, Tại Dã ôm nó đi đi lại lại trong phòng, đi quanh nhà vài lần.

Cả đêm anh không ngủ được, cho nó xoa bụng, rồi pha nước cho nó, có động tĩnh gì lại bị bừng tĩnh, đến gần sáng mới chợp mắt được tí.

Trước khi đi ngủ, Tại Dã nhéo mặt nó, ác độc nói: “Lần sau đừng nghĩ đến chuyện ăn quán ăn vặt ven đường.”

Nói xong ngã vào giường không nhúc nhích.

Vì đêm qua mệt mỏi quá, nên sáng hôm nay anh không đi học, ngủ một giấc đến trưa lại bị con gái đánh thức.

Tối hôm qua bụng đau hiện giờ không khó chịu, mặc áo ngủ tóc lộn xộn, cưỡi trên lưng anh nắm tóc anh, theo sát không tha mà gọi bên tai anh: “Ba ba, ba ba.”

“Con đói bụng., ba ba.”

Tại Dã đau đớn mà rêи ɾỉ. Thức đêm với anh nói thật không mệt lắm, anh đã chơi game hai ngày liên tục không ngủ vẫn mười phần tỉnh táo. Nhưng trẻ con sinh bệnh không giống với, anh lo lắng khẩn trương, mệt đến không muốn thức dậy.

Đứng lên chậm chạp, đứa nhỏ ngồi trên lưng anh được nâng lên, nói kêu lên một tiếng ngắn ngủi, tiếp theo liền vui vẻ, còn lắc lư trên lưng anh, giống ngồi xe lắc ở quán bar.

Tại Dã cố ý nghiêng người, đứa nhỏ ngã xuống đống chăn, quăng ngã hai chân chổng lên trời.

“Ca ha ha ha!” Nó còn vui vẻ cười, cảm thấy anh đang cố ý chơi với nó.

Tại Dã vuốt đầu tóc mình, mặt đen:”Con còn cười được.”

Đứa nhỏ cười hì hì lớn hơn nữa.

Cảm thấy quá mệt mỏi Tại Dã xuống giường, bước vào phòng tắm như một bóng ma, anh ngồi trên bồn cầu, lợi dụng thời gian này giải phóng tư tưởng, một lát sau nghe tiếng nó cào cửa. Còn có tiếng thanh chốt bị kéo, sợ tới mức anh phải cố nghĩ lại lúc nãy có chốt cửa không.

“Con là mèo à, cào cửa làm gì.” Anh ở bên trong hô to.

“Ba ba, con đói bụng.” đứa nhỏ ở bên ngoài thúc giục.

Lúc này Tại Dã lại nghĩ đến ba anh ông Tại Diên. Mỗi lần anh giống quỷ đòi nợ mà nói chuyện với ông. Chắc ông cũng đau khổ như vậy.

Việc nuôi con thì con nhà người ta luôn đáng yêu nhất, vì chỉ cần chơi một lúc không cần chịu trách nhiệm. Nhưng đối các phụ huynh người ở cùng với trẻ trong phần lớn thời gian thì phá lệ mệt mỏi. Tại Dã gần đây cảm thấy mình sắp yêu đi học, thời gian đi học quá nhẹ nhàng.

Nhưng mà mọi chuyện không tốt đẹp như vậy, anh sắp nghỉ hè, lập tức liền phải chăm con cả ngày.

Đây là nghỉ hè lớp 11, chờ hết nghỉ hè là vào lớp 12. Đối với tất cả học sinh thì đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng cuối cùng.

Khi còn nhỏ đi học chậm một năm bở vậy lớn tuổi nhất lớp, bị gọi là Dã ca. Nghỉ hè năm ngoái, “Dã ca” mang theo đàn em trong lớp đi dạo khắp Ninh Thủy, cùng người đánh nhau, đua xe đường núi, thậm chí nửa đêm đi bờ biển bơi lội nướng BBQ… Sinh hoạt phong phú nhiều màu.

Năm nay, lúc đàn em mong chờ hỏi anh năm nay nghỉ hè đi đâu chơi, Tại Dã người dựa vào bên cửa sổ dùng một quyển sách che mặt.

Đàn em không biết nguyên nhân: “Dã ca?”

Cậu chỉ nhìn đến quyển sách trên mặt Dã ca của cậu vẫn không động đậy, giống như đã chết.

Gần đến nghỉ hè, Tại Dã tan học cõng ba lô rời đi trường học, bước chân thong thả.

Một chiếc xe màu đỏ rực dừng ở bên cạnh anh, cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra khuôn mặt được trang điểm tinh xảo.

“Tại Dã, đúng lúc gặp được em ở đây, chị có món quà cho Tiểu Thiên định mang đến bar đưa cho nó, nhưng mà bây giờ chị có việc không đi được, em cầm đồ vật giúp chị.”

Trước giờ Tại Dã vốn không quen thuộc với vị đại tiểu thư này. Đến bây giờ, có lẽ Tiểu Thiên với cô càng quen thuộc.

Con gái anh thường xuyên nhận được các loại quà tặng, Tại Dã đã quen với chuyện này, rốt cuộc anh cự tuyệt như thế nào, mấy người này sẽ không nghe.

“Cái gì…”Tại Dã không kiên nhẫn nói được nửa câu thì thấy một con gấu bông lớn thò ra ngoài cửa sổ.

Con gấu bông cao khoảng hai mét bị đẩy ra từ cửa sổ, mềm mại dựa vào người Tại Dã. Mà đại tiểu thư đưa xong quà liền đóng cửa xe, gào thét mà đi, cũng không tạo cơ hội cho Tại Dã nhét gấu bông trở lại xe.

Chỗ này gần cổng trường, xung quanh còn nhiều bạn học. Tại Dã ôm một con gấu bông cực lớn đã chịu sự chú ý của mọi người.

“ Gấu bông lớn thật! mà ai đó?”

“ Giống học sinh lớp 11”

Tại Dã thật muốn ném thứ này đi.

Anh nhìn đôi mắt gấu bông trong xoe đen như mực, nhịn xuống cuối cùng mang nó đi.

Tuy rằng tư thế ôm gấu bông và biểu tình của anh rất lạnh lùng nhưng dọc đường đi vẫn nghe được người qua đường nói: “ Ôi, chú gấu đáng yêu quá!”