Giáo bá - Chương 19: Nghỉ hè

Lúc trước Tại Dã mang theo Dư Thiên đi khỏi biệt thự nhà bà Ôn Linh, anh liền quyết định sau này không làm phiền đến cuộc sống của gia đình mẹ. Đó là một cảm xúc phức tạp vừa kiên định kiêu ngạo vừa mất mát chán nản.

Nhưng là, sau nửa tháng nghỉ hè, Tại Dã nhận được điện thoại từ bà Ôn Linh, bà mời anh mang theo con gái cùng đi nghỉ mát, anh không do dự, chưa đến ba giây đồng hồ đã đồng ý.

Kiêu ngạo không chịu đi quấy rầy cuộc sống riêng của mẹ là cái gì, cảm thấy chính mình có thể chăm con mà không cần giúp đỡ là gì, đây không phải là chuyện anh sẽ nghĩ đến bây giờ. Hiện tại anh chỉ nghĩ rằng mặc kệ là ai, là người nào cũng được, chỉ cần có người đáng tin tưởng có thể giúp anh trông con, giúp anh có thể tạm thời thoát đi địa ngục trông trẻ, thì cái gì cũng được.

Đều được.

Mặc dù hầu hết thời gian Dư Thiên đều ngoan ngoãn, nhưng mà nó cũng chỉ à một đứa nhỏ hai tuổi, nói cách khác, nó không nói đạo lý. Khi nó muốn một cái gì đó, Tại Dã không thể không cho bởi vì nếu không cho nó sẽ khóc. Còn Tại Dã thì không thể khóc với nó.

Không phải không nghĩ đến việc đánh nó, mỗi một phụ huynh bị con cái chọc tức đều sẽ có lúc muốn đánh nó một trận, nhưng vào lúc này đứa nhỏ đột nhiên thông minh hơn.

Khi nó trề môi muốn khóc không khóc được, giơ tay muốn ôm một cái, gọi ba ba. Tại Dã căn bản không nỡ đánh nó.

Nếu quát nó, nó cũng sẽ không chạy, ngược lại chủ động ôm cổ anh, dùng cái đầu nho nhỏ cọ cằm anh, khóc ô ô đáng thương, cơ thể nho nhỏ run rẩy theo giọng khóc thút thít.

Tại Dã liền không mắng được nữa.

Đang thương nam học sinh cấp ba làm bố không có kinh nghiệm chăm con phong phú, bị con gái hai tuổi hung hăng bắt nạt.

Anh phải suy nghĩ và cân nhắc rất nhiều để đấu trí đấu dũng với nó, ví dụ như làm mọi cách không cho nó mở tủ lạnh tìm đồ ăn thứ mà hiện tại nó không ăn được.

Đôi khi chính anh muốn ăn thức ăn có hương vị nặng một chút còn phải tránh nó vì khi bị phát hiện nó sẽ giống một con mèo nhỏ, đột nhiên xuất hiện từ mọi phía, duỗi tay muốn ăn cùng anh.

“Bây giờ con không thể ăn được.” “Ba mua đồ ăn khác cho con.” Lời nói như thế này không thể thuyết phục nó, nó chỉ biết kiên trì bền bỉ mà nếm thử, sau khi không được thì khóc lóc để đạt được mục đích.

Nếu điều đó có thể cho là ổn thì nhân dịp anh không chú ý nó chính mình mở cửa, ra ngoài đi dạo, làm cho Tại Dã được trải nghiệm một phen hết hồn.

Cũng không biết sao mà đứa nhỏ này gan lớn đến vậy, nó tự mở cửa, thậm chí còn đi thang máy, nếu không phải dì Ngô vừa mua thức ăn đến đây nấu cơm, thấy được nó ở tầng dưới dắt nó về. Tại Dã còn không biết nó đi ra ngoài lúc nào.

Tóm lại, mới nghỉ hè không bao lâu, Tại Dã đã kiệt sức bởi những sự kiện bất ngờ mà nó đã gây ra không biết bao nhiêu lần.

Còn việc nấu cơm, cho ăn, tắm rửa,..đều có dì Ngô làm hộ. Tại Dã cảm thấy chỉ là việc dạy cho con biết chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm đã khiến anh dùng hết kiên nhẫn của cả đời mình.

Cuộc điện thoại của bà Ôn Linh đến rất kịp thời.

Trước khi gọi điện bà Ôn Linh đã lo lắng con trai sẽ không đồng ý, bà biết tính cố chấp của cậu, nhưng được chông ủng hộ bà vẫn thử gọi.

Trong điện thoại bà lải nhải: “Trẻ con ở nhà suốt cũng không tốt, nó yêu cầu có bạn chơi cùng, mang nó ra ngoài một chút, cùng chơi với bạn cùng tuổi sẽ tốt cho sự trưởng thành của nó…”

“Được.”

“….Con đồng ý?”

“Vâng, đồng ý.”

Cho đến khi tắt điện thoại, bà Ôn Linh đều cảm thấy khó tin. Con trai cả đối với bà không thân thiết mà dễ dàng đồng ý đi chơi cùng cả nhà bà.

Nhưng đây là một chuyện không thể nào tốt hơn, đã rất nhiều năm bà đã không đi du lịch cùng anh.

Lần này, bọn họ cũng không đi xa lắm. chỉ là ở biệt thự gần bờ biển Hải Thị một thời gian. Lúc trước sức khỏe bà không tốt nên mua biệt thự này để nghỉ dưỡng. Biển Hải Thị có phong cảnh tuyệt đẹp, có nước biển và bờ cát sạch nhất. Chỗ bãi biển tư nhân này người cũng không đông, trẻ con có thể yên tâm vui chơi.

Ngày xuất phát, bà Ôn Linh đi đón hai cha con Tại Dã.

Ông bố thiếu niên 18 tuổi thanh xuân ngời ngời, mặc áo thun quần dài đơn giản, xách theo một cái túi, một tay ôm con gái. Cô con gái mặc cái áo thun giống ba, chỉ là áo Tại Dã in một chữ “Được” lớn còn áo trên người trẻ con là hai chữ “Không được.” Hai người còn mang mũ giống nhâu, nhìn qua rất thú vị.

Bà Ôn Linh vui cười hớn hở: “ Còn mặc áo đôi cha con nữa, tốt ghê.”

Sau ki lên xe, đứa bé thực nhanh mà lấy hộp sữa chua từ trong túi.

Tại Dã ngăn lại nó: “Hôm nay con đã uống nhiều rồi, không được uống nữa.”

Dư Thiên nhìn anh một lát, không bỏ ý định vẫn tiếp tục lục túi.

Tại Dã lôi kéo quần áo nó, cho nó xem hai chữ phía trên: “ Nhìn đây, biết cái gì đây không? Không được, không được biết không?”

Nó chỉ ngược lại vào áo anh: “Được!”

Nhìn bọn họ giao lưu, Ôn Linh rất mừng rỡ.

Sau khi ném con gái cho người mẹ đáng tin cậy, anh không quản nó nữa, anh trực tiếp kéo mũ xuống che mặt, ngủ bù một giấc. Đã lâu rồi anh mới được ngủ yên bình, không cần ngủ được một lúc là bị nó đánh thức, không cần cảnh giác coi nó có làm một số hành vi nguy hiểm không.

Bà Ôn Linh cảm nhận được sự mệt mỏi của cậu con trai cả, đến nơi, để Tại Dã yên tâm ngủ, bà mang hai đứa nhỏ đi chơi.

Chín tuổi Lộ Lãng lần thứ hai gặp Dư Thiên, Bà Ôn Linh lại giới thiệu hai đứa nhỏ với nhau một lần nữa. Nhấn mạnh rằng Lộ Lãng là chú nhỏ, nhất định không thể bắt nạt cháu gái.

Lộ Lãng đã có ý đồ bắt nạt nó nhưng không thành công, không bận tâm đến lời mẹ nói. Cậu ta còn nhớ mối thù chụp ruồi bọ lần trước. Nhân cơ hội mẹ không chú ý cậu liền làm mặt quỷ hướng Dư Thiên nhằm dọa nó.

Dư Thiên hiếm lạ xem cậu bé này làm mặt quỷ, thậm chí cười thành tiếng. Lộ Lãng làm một cái mặt quỷ nó liền cười một tiếng. Giống như Lộ Lãng cố ý trêu nàng cười. Lộ Lãng nhận ra điều này tức giận đá hạt cát.

Thật vất vả có cơ hội, Lộ Lãng ỷ vào vóc dáng lớn hơn đến gần Dư Thiên, giơ lên nắm đấm muốn dọa nó, cậu ta để sát vào, Dư Thiên đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất, đúng lúc bà Ôn Linh quay đầu lại thấy như vậy, nháy mắt nổi giận, đi đén véo lỗ tai Lộ Lãng, mắng cậu ta một trận ra hồn.

“ Lúc trước mẹ đã nói với con như thế nào? Con đã hứa với mẹ cái gì? Con nói đi……….”

Trong bối cảnh âm thanh Lộ Lãng quỷ khóc sói gào, Dư Thiên nghiêm túc ngồi trên bờ cát xúc cát chơi. Mắng Lộ Lãng đủ rồi, bà Ôn Linh lớn tiếng gọi chồng đến mang thằng nhóc gây rối đi xử lí. Quay đầu lại nhìn Dư Thiên, thấy nó đã đào một cái hố trên bờ cát. Trên mặt, hai cánh tay béo ú dính đầy cát.

Bà cười một chút: “Ây, Tiểu Thiên sao lại biến thành con mèo hoa, bà nội mang con đi rửa sạch.”

Bà Ôn Linh rửa sạch sẽ cho nó, cầm một cái ô nhỏ che nắng, mang nó đi lại trên thảm cỏ xanh, rồi đến hồ bơi chơi nước một lúc, tiếp theo đi ăn trái cây để bổ sung hơi nước.

Cuối cũng đã ngủ đủ Tại Dã đứng dựa ở lan can cầu thang nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn ăn trái cây, rất khó hiểu: “ Vì sao ở bên cạnh mẹ nó lại ngoan như vậy, không gây sự gì hết? Ở chỗ anh Tụ cũng không làm ầm ĩ, còn ở nhà quậy tung trời.”

Bà Ôn Linh cũng cho anh một đĩa trái cây, nghe vậy nói: “ Trẻ con thực ra rất thông minh, biết có người quan tâm để ý nó mới làm nũng, cáu kỉnh làm chuyện xấu, nếu người thân thiết không ở bên cạnh sẽ rất ngoan.”

Tại Dã không nói chuyện, cắn một miếng trái cây. Dư Thiên ôm chén nhỏ đến bên cạnh chận anh, một tay lôi ống quần anh: “Đi ra ngoài chơi!”

Bà Ôn Linh nhìn hai người họ, biểu tình hiền hòa: “Con xem, lúc nãy Tiểu Thiên không đòi mẹ ra ngoài chơi, thấy con đến mới nói với con, nó rất quấn con.”

Tại Dã hừ nhẹ một tiếng, không biết muốn biểu đạt ý gì. Nhưng thực nhanh anh bế nó lên, mang nó đi ra ngoài.

Mặt trời đã không còn gắt lắm, mặt biển phản chiếu ánh đỏ rực rỡ, vàng rực một mảnh.

Chồng bà Ôn Linh, ông Lộ Hỉ Thư mang theo con trai Lộ Lãng trở về từ bờ biển, Lộ Lãng nhìn rất vui vẻ, giống con khỉ con treo ở trên người ba cậu, trên mặt cười tươi đã không nhớ rõ lúc nãy còn bị mẹ mắng đến không ngẩng đầu lên được.

Vì thế nên cậu nhóc ngóc đầu trở lại muốn gây sự với Dư Thiên. Cậu nhóc cũng muốn gây chuyện với Tại Dã nhưng người anh trai này đã sớm không phải là anh trai trong trí nhớ của cậu. Bây giờ anh cao to, cao hơn cả bố cậu, tay to giống như một tát cho thể tát bay cậu, vẻ mặt anh hơi đáng sợ, lúc nhìn chằm chằm cậu làm cậu sợ hãi, trốn sau lưng ba.

Tại Dã chậm rãi bóp nát bình nước khoáng rỗng đã uống hết từ lúc nãy thành một cục. Nhìn Lộ Lãng trốn đi, anh xem xét có nên đánh cho thằng nhóc này một trận, đánh cho nó biết sợ, tránh cho nó gây sự với con gái anh.

Bình anh vượt qua đêm thứ nhất, ngày hôm sau cả nhà đều ra bờ biển chơi.

Dư Thiên không xuống nước, tay cầm một ly nước trái câu đang hút, bà Ôn Linh ngồi bên cạnh nó, thoa kem chống nắng trên cánh tay nó. Thoa xong một tay không cần phải nhắc, nó tự đưa một cánh tay khác ra.

Sau khi chiếu cố tinh tế xong, bà Ôn Linh đi cất đồ vật. Chỉ trong chớp mắt, Lộ Lãng nhân cơ hội đến đây, cậu ta cầm một nắm cát ném nhanh vào cái ly nước trái cây của Dư Thiên, đồng thời cười đầy tà ác, chờ mong nó tức giận khóc.

Dư Thiên nhìn cái ly, bỗng nhiên giơ tay hất một cái, toàn bộ nước trái cây bắn lên quần Lộ Lãng, quần màu xanh nhanh chóng ướt một mảnh, nhìn qua giống như là đái trong quần.

Để ý thấy Lộ Lãng lại gần con gái, Tại Dã vội vàng từ trong biển đi tới, tức giận đến gần, vừa nhìn thấy một màn này. Anh câm lặng, tư thế hắt nước vào người khác của con gái không thể nói là xa lạ, chỉ có điều nó giống hệt anh.

Anh chỉ làm một lần động tác này trước mặt nó đã bị học được. Vì cái gì không học được cái tốt, mà mấy chuyện này nó học nhanh như vậy?

Hất xong nước trái cây, lúc Lộ Lãng chưa phản ứng được chuyển gì đã xảy ra, Dư Thiên bỗng nhiên chỉ vào quần cậu ta: “ Đi đái.”

Đôi mắt Lộ Lãng mở lớn, lập tức nóng nảy: “Tao không có, chính mày hất vào tao.”

Giọng Dư Thiên cực kỳ nghiêm túc: “Đi tiểu trong quần.”

Lộ Lãng tức giận đến hộc máu, quay đầu thấy Tại Dã không có ý tốt đã đến.

Tại Dã đi đến, trên cao nhìn xuống cậu nhóc, cười nhạo: “Lớn như vậy còn đái trong quần, mất mặt quá.”

Một đòn trúng tim.

Lộ Lãng bị oan uổng, tức giận đến khóc lớn tiếng.

Hai cha con hợp tác làm người ta tức giận phát khóc, nhàn nhã đi về phía biển rộng.