Giáo bá - Chương 21: Bị bắt khi đang leo cây

Chương trình học nhà trẻ trên cơ bản có thể tổng kết trong một chữ: “Chơi”, vì vậy phần lớn thời gian bọn trẻ đều ở phòng học hoạt động, cùng các bạn nhỏ khác cùng nhau chơi trò chơi.

Ở trong một đống trẻ con luôn có mấy đứa trẻ biểu hiện khác thường, Dư Thiên là một trong số đó. Nó ăn không ngồi rồi ôm cốc nước của mình, nhìn giáo viên trợ giúp những đứa trẻ khác chơi trò chơi nhỏ đơn giản.

Nhìn qua nó không có hứng thú với những đứa trẻ khác, đối với những món đồ chơi ở trước mặt càng không có hứng thú, ngồi ở đó bắt đầu phát ngốc.

Tại Dã đứng ở trên cây, một tay đỡ thân cây đúng lúc nhìn đến hình ảnh Dư Thiên dựa vào cửa sổ không nói lời nào.

Chính anh phần lớn thời gian ở trường cũng chính là hình dáng mơ mơ màng màng đi vào cõi thần tiên, nhưng đến lượt con gái. Tại Dã nhịn không được lại lo lắng. con nít mà nhàm chán ăn không ngồi rồi, ở trong mắt Tại Dã chính là “uể oải không phấn chấn” cùng “ cảm xúc đi xuống”.

Anh cau mày gắt gao, chú ý chặt chẽ xem đứa nhỏ này sẽ có hành động gì tiếp theo, thật vất vả có đứa nhỏ lại gần Dư Thiên, Tại Dã cho rằng nó sẽ giao lưu một ít, hay cùng nhau chơi trò chơi, ai biết bé gái kia trực tiếp cầm món đồ chơi trước mặt Dư Thiên rồi đi đến một bên ngồi chơi.

Tại Dã:”…………..” Món đồ chơi bị cướp sao nó không phản ứng gì!

Tuổi trẻ lão ba vì con gái xã giao thất bại mà tức giận, giơ tay đấm vào thân cây.

Dư Thiên không thích nhà trẻ lắm, nó càng muốn ở nhà hay là ở chỗ quán bar nơi có nhiều món đồ chơi lớn. Bởi ăn uống vui chơi gì cũng tự do, không giống bây giờ, không thể tự do đi lung tung ở bên ngoài.

Nó ngồi ở đó, suýt chút nữa thì ngủ thϊếp đi. Nhưng điểm sáng màu xanh bên người sinh động ầm ĩ, nó kêu gào: [Thật đáng thương, nam chủ của chúng ta đã là một người ba thành thục thế nhưng trốn ở bên ngoài xem con gái.]

[Ký chủ, cô nhanh xem kìa, nam chủ ở bên ngoài!]

Đối với điểm sáng nhỏ đôi khi thực làm ầm ĩ, hai tuổi Dư Thiên không thể giải thích xuất hiện trong trí nhớ ”hệ thống” thân phận, chỉ xem nó như là một đồng bạn hay sủng vật đặc biệt.

Bị nó lải nhải bên tai lâu rồi, Dư Thiên ngẩng đầu lên, tìm kiếm ngoài cửa sổ.

Tầm mắt nó đối diện với Tại Dã đứng ở trên cây ngoài bờ tường.

Sau ba giây đồng hồ, vừa rồi còn sống yên biển lặng sắp ngủ đến nơi Dư Thiên đột nhiên há mồn khóc ngao ngao.

Tiếng khóc đột nhiên vang lên trong phòng học, nháy mắt dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, giống như tiếng sói tru sẽ kéo theo vô số tiếng sói tru. Trong phòng học thực nhanh tràn ngập tiếng khóc to nhỏ của trẻ nhỏ.

Bọn nhỏ rất dễ dàng bị bạn bè cảm nhiễm, mặc kệ đang làm cái gì, một khi có một đứa khóc, mấy đứa khác sẽ khóc theo, như vậy tất cả trẻ con đều khóc.

Ba cô giáo ở đây bắt đầu dỗ chúng nó, trong đó một người đến gần đứa khóc đầu tiên là Dư Thiên, mới gọi tên nó, chưa kịp hỏi làm sao khóc bỗng từ tầm mắt của Dư Thiên phát hiện manh mối, đồng thời đối diện với Tại Dã ở ngoài bờ tường.

Lúc này Tại Dã bởi vì thấy Dư Thiên bỗng dưng khóc thấy kì lạ, cả người ngã về trước để xem rõ ràng hơn.

Một giáo viên phát hiện, sau đó hai người còn lại cũng thấy.

Trong đó một giáo viên trẻ tuổi sắc mặc nghiêm túc: “Đó là ai, sao lại ở trên cây rình coi, bọn nhỏ chắc bị dọa sợ”

Giáo viên nhiều tuổi hơn rất có kinh nghiệm: “Em nói bảo vệ hỏi xem sao, xem có phải là phụ huynh học sinh không, mặc kệ là gì nói cậu ta trước tiên xuống dưới, đừng đứng ở đó.”

Tại Dã thực mau đối diện với bảo an như hổ rình mồi, anh không thể không xuống dưới. Chẳng qua anh cũng không thuận thế rời đi mà ngược lại vung ba lô, đăng kí sau đi vào nhà trẻ.

Không lâu sau đó, Dư Thiên đã bị mang ra khỏi phòng học, ba ba đứng trên cây rình coi nó giờ đang đứng ở cửa chờ, duỗi tay nắm nó đi ra ngoài.

Một tiết học buổi sáng còn chưa học xong, bạn học Dư Thiên xin phụ huynh xin nghỉ, quanh minh chính đại bị phụ huynh mang ra khỏi nhà trẻ.

Lúc này mặt trời vẫn còn chói chang, Tại Dã đem mũ của mình đội lên đầu nó, che khuất gương mặt trắng nõn của nó, vác ba lô và cốc nước nhỏ ở khủy tay, ôm nó đi dưới bóng cây ven đường.

“Lúc nãy sao tự dưng khóc?” Tại Dã hỏi.

Đứa nhỏ nháy đôi mắt đen nho nhỏ : “Ba ba ở trên cây!”

Tại Dã: “Im miệng.”

Tuy rằng dưới ánh mắt quái dị của giáo viên mầm non và bảo vệ, toàn bộ quá trình anh giữ biểu tình lãnh khố vô tình, nhưng hiện tại, cảm giác xấu hổ bị coi là nhân vật khả nghi bắt từ trên cây xuống dưới vẫn còn rõ ràng.

“Ba ba, Tụ ca!”Dư Thiên đưa ra mong muốn đi đến quán bar nơi có nhiều món đồ chơi lớn.

Tại Dã cũng đang có ý định này, anh nhất thời xúc động mang nó ra tới, hiện tại cũng không biết đi đâu, nhưng mà……..

“ Tụ ca là ba kêu, con kêu là chú Tụ.”

“Chú Tụ.” Dư Thiên ngoan ngoan gọi.

Đáng tiếc cha con hai người tính toán thất bại, hai người đi đến quán bar, bất ngờ phát hiện đóng cửa, ngoài cửa dán tờ giấy, chủ tiệm đi du lịch không hẹn ngày về tạm thời đóng cửa.

Tại Dã, Dư Thiên: “…..”

Tại Dã không thể không tìm nơi khách để gϊếŧ thời gian.

Đi ngang qua rạp chiếu phim, anh nhìn thấy poster hình nhân vật game nào đó mà anh đã chơi, nhìn kỹ là một phim điện ảnh chuyển thể từ trò chơi, nghe nói là một chế tác lớn, ở trong trường học cũng nghe đàn em nói qua. Anh có chút hứng thú, chỉ vào poster hỏi Dư Thiên:”Muốn xem không?”

Dư Thiên nhảy lên trong lòng ngực anh, hưởng ứng tích cực: “Xem!”

Tại Dã mua phiếu sau đó mang nó đi vào. Giờ hành chính lại còn buổi sáng, cũng không có nhiều người, anh cùng Dư Thiên ngồi ở giữa rạp chiếu phim, xung quanh không có người, chờ phim bắt đầu chiếu.

Ôm một hộp bỏng ngô, Tại Dã dùng tay che ở trên miệng miệng hộp. Dư Thiên dùng sức lay tay anh nhưng thi thoảng anh mới cho nó ăn một viên. Dư Thiên moi nửa ngày mới có thể moi ra một viên từ khe hở ngón tay của anh, nhưng nó làm không biết mệt là gì, cũng không chăm chú xem phim.

Nó không hiểu kĩ xảo cùng anh hùng, món bỏng ngô thơm ngon càng hấp dẫn với nó hơn.

“Cái quái gì vậy.” Tại Dã nhìn một lúc rồi đánh giá như vậy. Cốt truyện của bộ phim chuyển thể từ trò chơi thật không thể giải thích được. Anh lặng lẽ cầm một nắm bỏng ngô và ăn chúng, đang suy nghĩ có nên ra khỏi rạp sớm không, để tránh bị ngộ độc loại vì chyện vô nghĩa này trong một giờ đồng hồ.

Nhưng thực nhanh, anh nhận ra đứa nhỏ bên cạnh từ lúc nãy tới giờ không tranh giành bỏng ngô với anh, quay đầu nhìn lại, đúng là ngủ thϊếp đi.

Đứa bé nhìn có vẻ rất nhỏ so với ghế dựa to rộng trong rạp chiếu phim, trượt thẳng xuống. Tại Dã buông hộp bổng ngô, nhắc nó lên đặt nó trong lòng ngực, làm nó ngủ ở trên người anh.

Anh lãng phí hơn một giờ để xem một bộ phim kì ba, mà Dư Thiên cũng ngủ hơn một giờ, đến bộ phim kết thúc cũng không tỉnh, cuối cùng dì dọn vệ sinh xuất hiện anh mới ôm nó rời đi.

“Con thật có thể ngủ.”

Đứa nhỏ dựa vào trên vai, một cục ấm ấm mềm nhũn. Chỉ một lúc sau sẽ tỉnh lại rồi lại bát đầu có đủ loại yêu cầu.

Cứ như vậy, ngày khai giảng đầu tiên, cha con hai người đều “trốn học” mà kết thúc.

Buổi tối bà Ôn Linh gửi tin nhắn dò hỏi ngày đầu tiên đi học cháu gái có phản ứng gì, đã làm quen chưa.

Bà còn không biết, hôm nay cháu gái căn bản không đi học, ở bên ngoài chơi đùa một ngày. Nhớ đến kinh nghiệm đưa con đi học nhà trẻ của mình. Bà Ôn Linh có rất nhiều cảm xúc, dịu dàng gửi cho con trai về sự cần thiết của việc làm trẻ tự lập, trau dồi khả năng thực hành và để nó giao lưu nhiều hơn với bạn cùng lứa tuổi.

Một chút tội lỗi xuất hiện trong đầu Tại Dã.

Ngày hôm sau,Tại Dã đi học sớm, dì Ngô đưa Dư Thiên đi nhà trẻ bởi vì thời gian đi học của nhà trẻ muộn hơn nhiều so với cấp ba. Hơn nữa anh thấy tối hôm qua mẹ anh nói có điểm đúng.

Nhưng mà ngồi ở trong phòng học nghe giáo viên nói chuyện trên bục giảng, trong lòng Tại Dã nhịn không được mà nghĩ: dì Ngô có đưa nó đi học đúng giờ không? Hôm nay nó có khóc vì không phải anh đưa nó đi học không? Giữa trưa không biết nó ăn cái gì? Có no không? Bình thường nó ngủ trưa không giờ giấc, có thể thói quen ư?

Ở nhà trẻ, trẻ con nhiều như vậy, một giáo viên phải chăm sóc rất nhiều đứa nhỏ, chắc không có biện pháp tỉ mỉ.

Nghĩ nghĩ, chờ anh phản ứng được, anh đã lại lần nữa đứng ở ngoài bờ tường nhà trẻ.

Lần này, anh không trèo lên cây, quyết định chỉ đứng ở bên ngoài bờ tường nhìn vào.

Đúng lúc là thời gian hoạt động bên ngoài, một đám trẻ con chơi ở xung quanh khu chơi trong sân trường. Dư Thiên xách theo một thùng cát nhỏ thấy được Tại Dã đang nhìn xung quanh.

Dư Thiên:”Ô oa!”

Mười phút sau, dưới ánh mắt khó tả của các giáo viên, dẫn con nhóc đang vui vẻ đi về.

Mấy năm qua không phải chưa thấy qua phụ huynh luyến tiếc con đứng ở bên ngoài nhìn, nhưng mà loại người luyến tiếc con, trực tiếp xin nghỉ mang trẻ về một hai lần, các giáo viên cũng không thấy nhiều lắm. Thêm nữa, phụ huynh này tuổi trẻ quá.

Ngày này, Dư Thiên lại vui vẻ đi theo ba ở bên ngoài chơi một ngày.

Hai người vừa đến cổng trường tiểu học bên cạnh, thì đυ.ng độ bà Ôn Linh đưa đồ cho học sinh tiểu học Lộ Lãng. Bà Ôn Linh ngạc nhiên nhìn cha con hai người, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tại Dã? Sao con lại ở đây, hiện tại không phải là thời gian đi học à? Tiểu Thiên chắc là cũng đi học, hai người đây là…”

Song song trốn học, bị bắt tại trận.

Tại Dã cũng không biết là chính mình nghĩ gì, tại thời điểm như thế này, anh đột nhiên ôm nó, quay đầu lại chạy.

Chạy qua hai con phố, bước chân anh dừng lại, ão não mà vỗ trán, thì thầm: “Trời, mình chạy làm gì.”

Bị anh ôm chạy một đường, nó cười ha ha, cũng học theo vươn bàn tay nhỏ vỗ vỗ trán anh.

Thanh âm vang dội.

Đêm đó, bà Ôn Linh thực sự tới thăm. Bà nhìn hai cha con ngồi trên sô pha đối diện có chút buồn cười, một người ôm cánh tay giả vờ không thèm quan tâm không chịu đối diện với bà, một người không biết chuyện gì đang xảy ra, lắc lắc chân nhỏ.

“Mẹ đã hỏi giáo viên mầm non tình huống của nó mấy ngày hôm nay…… Tại Dã ngày mai đi học đàng hoàng, để Tiểu Thiên cũng đi học bình thường được không?”

“…………Vâng.”

Giọng nói bà Ôn Linh mang theo cười và bất đắc dĩ: “Tại Dã, con cái phải lớn lên từ từ, chờ nó trưởng thành, nó còn rời đi con, cho nên từ bây giờ, con phải làm quen.”