Giáo bá - Chương 22: Dạy con thành đại tỷ trường mẫu giáo

Tại Dã đã sống một mình lâu rồi, trước giờ anh không bao giờ cảm thấy mình sẽ luyến tiếc con cái, cho nên sau khi bà Ôn Linh nói, anh mới chợt phát hiện trong khoảng thời gian này biểu hiện của anh giống như là không thể rời đi bé.

Nhưng là, làm sao có thể?

Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thấy qua một phụ huynh có trách nhiệm, nếu không giống bố mẹ anh ly hôn xé rách mặt thì là hôn nhân tồn tại trên giấy tờ ai chơi đường người đó.

Tại Dã cũng không cảm thấy chính mình là một phụ huynh rất trách nhiệm, chỉ là đứa nhỏ này đến quá bất ngờ và chỉ có anh có quan hệ huyết thống gần nhất, anh luôn cảm thấy nếu chính mình bỏ mặc sẽ không ai quản đứa bé này.

Anh đã vì nó buồn rầu tức giận, cũng đã cảm động mềm lòng, chưa kịp hiểu ra thì mọi chuyện đã như thế này.

Người cha nhỏ bé, người đang bị cuốn vào những suy nghĩ cuộc sống an phận ở trường học đi học. kiếp sống mầm non của Dư Thiên cũng có thể khai triển thành công. Sau mấy ngày nhàm chán, đứa nhỏ rốt cuộc tìm được niềm vui khi đi nhà trẻ.

Nó không có hứng thú với hầu hết món đồ chơi ở nhà trẻ, nhưng thật ra bắt đầu….. chơi con nít.

Dì Ngô cho nó mang theo một số đồ ăn vặt để nó nghiến răng. Dư Thiên mở ra cái nắp, lấy từng cái một đút cho những đứa trẻ khác. Một đám bạn cùng lớp của nó đều vẫn là những đứa ngốc, biết nó có đồ ăn ngon và đang phát đồ ăn, liền vây quanh nó như một bầy gà con.

Có nhiều đứa thích ăn đồ ăn vặt, có nhiều đứa thích đông vui, giáo viên chỉ vừa không chú ý, liền phát hiện trong một góc, chỗ Dư Thiên một đống trẻ con chen chúc nhau. Lại gần thì thấy, một đám đều há mồm chờ Dư Thiên đút cho ăn. Dư Thiên đứng ở giữa chăm chú hết sức, trung bình một đứa một miếng, rất giống người chăn nuôi.

Giáo viên: “……….”

Càng ngạc nhiên chính là, từ hôm nay trở đi, món đồ chơi nhỏ trong lớp giống như cũng chính nó chia.

Một ngày nọ, các giáo viên còn phát hiện, có một đứa trẻ bị đứa trẻ khác cướp đồ chơi, không đi tìm giáo viên, ngược lại khóc lóc đi tìm bạn Tiểu Thiên. Tìm bạn Tiểu Thiên kết quả chính là ngày hôm đó cả lớp đánh nhau hỗn loạn.

Thật vất vả điều chỉnh lại tâm lý, tận hưởng cuộc sống học tập thoải mái mà không phải trông con, Tại Dã bất ngờ nhận được thông báo yêu cầu anh đi đến nhà trẻ một chuyến.

Đời này, trước giờ anh toàn bị gọi phụ huynh, rốt cuộc có một ngày cũng thành phụ huynh bị gọi kia.

Anh đứng trước cổng nhà trẻ có cảm giác số phận phong thủy thay phiên.

“ Vậy, ai đã bắt nạt nó?” câu đầu tiên Tại Dã nói khi vào nơi này làm cho các giáo viên cảm thấy đau đầu.

“Là như thế này, phụ huynh học sinh Tiểu Thiên, trong điện thoại khả năng không có nói rõ ràng. Có bạn nhỏ tranh giành đồ chơi với một bạn nhỏ khác, bạn Tiểu Thiên giúp đỡ đi cướp lại đồ chơi, cho nên mấy đứa nhỏ có xảy ra tranh chấp….”

“Ừ, vậy nó bị đánh sao?” Tại Dã hỏi.

“Không, bạn Tiểu Thiên dùng miếng gỗ xếp hình ném bạn nhỏ kia, điều này không đúng, chúng tôi đã nói qua với nó, hy vọng phụ huynh cũng chú ý sức khỏe tâm lý của trẻ khi trở về……..”

“Tôi hiểu rồi.” Tại Dã trả lời.

Các giáo viên thấy anh phối hợp, thả lỏng cả người. Lúc trước, khí thế anh hung ác, ánh mắt sắc bén vừa vào đã hỏi ai bắt nạt con anh. Các giáo viên suýt chút nữa cho là anh đến để thay con nhỏ đánh nhau, nghĩ lại một phụ huynh khó đối phó. Không ngờ sau khi tiếp xúc mới biết còn khá dễ tính.

Phụ huynh dễ tính Tại Dã, vào cuối tuần mang theo con gái hơn hai tuổi đi một phòng tập thể thao của người quen kinh doanh.

Ông chủ Dịnh Kinh Tĩnh, ước mơ lúc mười mấy tuổi là mở võ đương, sau đó tuy không mở võ đường nhưng mở phòng tập thể thao cũng buôn bán khá tốt.

Hai người quen biết nhau nhờ câu lạc bộ đua xe của Ninh Tắc Ích. Hai năm trước, phòng tập của Dịch Kinh Tĩnh gặp khủng hoảng kinh tế, vẫn là Tại Dã giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn. Bởi vậy, vị anh trai nói nghĩa khí này mỗi năm đều chia hoa hồng cho Tại Dã. Tại Dã cũng không để ý đến sô tiền tiêu vặt nhỏ này. Từ năm ngoái đến giờ anh đã không đến lại phòng tập thể thao này.

Nguyên nhân chính là bởi vì mỗi lần anh đến sẽ gặp rất nhiều cả gái lẫn trai lân la làm quen, làm anh rất phiền.

“Thật là khách ít đến! Hôm nay ngọn gió nào thổi ông chủ nhỏ của chúng ta đến đây!” Dịch Kinh Tĩnh thân hình cao lớn, cơ bắp rõ ràng săn chắc, đứng ở đó chính như gấu đen, không ít khách đến phòng tập là vì anh ấy.

Tại Dã:” Em có việc muồn nhờ anh giúp.”

Dịch Kinh Tĩnh: “Không thành vấn đề, có việc gì cứ nói, anh sẽ không từ chối! Nhưng mà trong lòng ngực em căng phồng, đang gói cái gì vậy?”

Tại Dã kéo ra áo khoác, lộ ra đứa nhỏ đang ngủ trong l*иg ngực: “Con gái em.”

Con nhóc này thật có thể ngủ, mới thức dậy ăn qua bữa sáng, trên đường đi lại ngủ rồi.

Dịch Kinh Tĩnh: “Gì vậy? Con gái cái gì? Con gái?”

Tại Dã:”Ở nhà trẻ, nó đánh nhau với người khác, em muốn anh giúp dạy một chút, tránh cho lần sau đánh nhau bị người bắt nạt.”

“Khoan đã em!” Một cái thắc mắc chưa được giải đáp lại đến một cái khác, giọng nói Dịch Kinh Tĩnh dần dần lớn hơn: “Đánh nhau ở nhà trẻ? Nó mấy tuổi rồi?”

Tại Dã: ”Hơn hai tuổi.”

Dịch Kinh Tĩnh: “Con nít hơn hai tuổi mà em dạy nó đánh nhau với người ta? Em đang nghĩ gì vậy?”

Dịch Kinh Tĩnh đã không thể nói thành lời đến mức tận cùng: “Tuy rằng khi còn nhỏ anh học quá võ Thiếu Lâm tự, trước kia cũng dạy một ít quyền cước ở võ đường. Nhưng là, dạy đứa nhỏ hai tuổi, anh chưa làm bao giờ. Quá sớm, xương cốt chưa phát triển tốt, lúc này nếu không tốt sẽ tạo thành tổn thương….”

Nghe anh ấy nói không dừng được, Tại Dã từ bỏ ý tưởng lúc đầu: “Nếu vậy thì trước tiên không rèn luyện cơ thể, mà dạy nó ý thức tự vệ khi bị người khác bắt nạt.”

“ Như thế…. Cũng được, coi như em mang con gái đến đây tham gia hoạt động ngoại khóa, đối với cơ thể trẻ cũng có lợi.” Dịch Kinh Tĩnh theo mong muốn của Tại Dã, lúc chuẩn bị đi bỗng nhiên mới phản ứng, quên hỏi anh làm sao có con gái nhiều tuổi như vậy!

Bởi vì tính chất chơi đùa, Dịch Kinh Tĩnh cũng không có nghiêm túc.

Đầu tiên, anh cùng Tại Dã làm mẫu, đứa nhỏ ngồi một bên xem.

Trước tiên Tại Dã đấm anh một đấm, Dịch Kinh Tĩnh phối hợp hét lớn mộ tiếng. Hai người thể hiện một vài động tác giả với tốc độ chậm sau đó đến lượt Dư Thiên.

Chơi với trẻ nhỏ dễ thương thực sự vui! Dịch Kinh Tĩnh thật nhanh quên dò hỏi đứa nhỏ này đến như thế nào.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, làm động tác cố lên, sau đó cổ vũ đứa nhỏ trước mặt: “Đến đây, đừng sợ, đánh chú một đấm, đánh phía này!”

Dư Thiên nhìn người to lớn ngồi xổm trước mặt, quay đầu nhìn lại ba ba đang ôm cánh tay.

Tại Dã: “Không cần khách khí, đánh trên mặt chú ấy cũng được.”

Dư Thiên do dự mà đám vào ngực Dịch Kinh Tĩnh. Đánh xong nhớ tới hành động lúc trước của hai người, biết không giống nên bổ sung một tiếng: “Daa!”

Dưới nắm đấm cơ ngực rắn chắc đang cử động, làm nó sợ đến mức rụt tay lại. Biểu cảm nhỏ đặc biệt sống động.

Dịch Kinh Tĩnh nhận được nắm đấm mèo con mềm mại, đột nhiên ngã trên mặt đất, đau khổ nói: “Công chúa nhỏ đáng yêu, cháu đánh trúng tim chú rồi!”

Tại Dã: ”……..” Bỗng dưng thấy thật là sai lầm khi đến đây.

Anh bế nó lên rời xa Dịch Kinh Tĩnh, nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh không phải biếи ŧɦái chứ?”

Dịch Kinh Tĩnh: “Em làm sao có thể không tin vào nhân cách của anh! Ô Ô con gái đáng yêu quá, anh cũng muốn sinh một cô con gái!”

Ánh mắt Tại Dã càng hoài nghi: “Anh sẽ không bắt cóc trẻ con chứ?”

Dịch Chính Tĩnh vẻ mặt đàng hoàng: “Anh làm sao có thể làm chuyện trái pháp luật! Được rồi, thả con gái xuống, chúng ta tiếp tục học!”

Tại Dã ôm con gái muốn đi về: “Thôi, em cảm thấy việc huấn luyện không có ý nghĩa gì, đi đây.”

Tuy rằng ý tưởng dạy học đột phát không có thể thành công nhưng Dư Thiên vẫn thuận lợi trở thành nhà trẻ “Đại ca”. Trong lớp nó không phải là đứa nhiều tuổi nhất nhưng mà nó có năng lực tự chăm sóc bản thân mạnh nhất. Chỉ cần ba ba không xuất hiện trong tầm mắt nó cơ bản sẽ không khóc, cảm xúc cực kì ổn định, mặc kệ là ăn cơm hay ngủ trưa đều không cần giáo viên quản lí, cực kì tự giác.

Một đứa nhỏ không làm giáo viên đau đầu, nó được khen ngợi nhiều hoa hồng nhỏ nhất, thậm chí các giáo viên còn khai quật và trọng điểm bồi dưỡng khả năng điều hòa mâu thuẫn giữa các bạn học khác.

Đối diện với con gái từng bước trở thành con ngoan trò giỏi đứng đầu là ông bố làm đại ca học đường mấy năm nay.

“Dã ca, gần nhất anh không đi học nên địa bàn của chúng ta đều bị cướp.”

“Học kì này, bên ngoài trường học thường xuyên có một đám côn đồ, đuổi theo nữ sinh để xin thông tin liên lạc. Mấy bạn nữ lớp mình không dám đi ra ngoài một mình sau khi tan học buổi tối. Tìm thời gian, chúng ta cho mấy tên ngốc kia một bài học.”

Sau khi tan học, Tại Dã tay cắm túi quần đi về phía cổng trường, một đám đàn em phần phật theo sau, mỗi người đều xoa tay hầm hừ.

Buổi tối, sau khi hoạt động đoàn thể kết thúc, một đám người tụ tập ăn khuya cùng nhau, mọi người giữ lại Tại Dã: “Dã ca, không thể ăn được một nửa liền đột nhiên chạy nhá.”

Tại Dã: ”Hôm nay thâu đêm cũng được.”

Bởi vì hồi chiều nhận được tin nhắn, bà Ôn Linh sẽ đón cháu gái đi chơi, cuối tuần cũng ở nhà bà luôn.

Một đám người đầu tiên là tám dóc về những tên lưu manh bị đánh đái ra quần, sau lại nói đến chủ đề liên quan đến trò chơi, cuối cùng nhắc đến đại hội thể thao sắp tới.

“Đại hội thể thao có hai ngày, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút! Lúc trước có lãnh đạo nhà trường nói năm lớp 12 không nên tham dự đại hội thể thao, làm trì hoãn việc học, đúng là đầu óc có vấn đề.”

“Còn may hiệu trưởng tử tế, không bỏ quyền lợi tham gia đại hội thể thao của chúng ta, nếu không mình sẽ đi khiếu nại!”

“Chủ nhiệm đã nói có một lần kiểm tra trước đại hội thể thao à?”

“Thôi xong, khẳng định kết quả nát bét.”

“Thi xong còn họp phụ huynh đó, mẹ mình mà thấy điểm của mình chắc đánh mình một trận.”

Mặc kệ mọi người kêu gào, Tại Dã không liên quan mà uống một ngụm bia.

Đã thật lâu anh không uống bia, lúc trước tủ lạnh để rất nhiều nhưng mà sau khi con gái biết mở tủ lạnh lấy đồ uống. Loại đồ vật như bia không bao giờ có thể xuất hiện trong nhà, anh bị bắt kiêng rượu, kể cả Coca đều bỏ. Một là uống nước tinh khiết, hai là uống sữa chua giống nó.

Đàn em đang kêu gào bên cạnh nhìn Tại Dã, cảm thấy hâm mộ lại đáng thương. Bọn họ ai cũng biết, ba năm cấp ba, họp phụ huynh nhà Dã ca không có ai đi.

Thực nhanh, không ai nhắc lại họp phụ huynh và kiểm tra, mà chờ mong đại hội thể thao sau đó, nói sẽ tham gia môn thể thao nào, đại hội thể thao nói chung chính là sân khấu của bọn họ.

Lúc Tại Dã đến nhà bà Ôn Linh đón con gái, không biết bà nghe thông tin từ đâu bỗng nhiên hỏi anh chuyện họp phụ huynh: “Ba con chắc không đi họp phụ huynh cho con, con muốn mẹ đi không?”

Tại Dã từ chối ngay: “Không cần đâu.”

Ôn Linh: “Để anh họ con đi nhá?”

Tại Dã: “Cũng không cần thiết.”

Bà Ôn Linh cũng không nói thêm gì, tiễn bọn họ ra về.

Trên đường trở về nhận được mộ tin nhắn, đến từ bà Ôn Linh: ” Mẹ và ba con đối với con đều không phải là ba mẹ tốt có trách nhiệm, vì vậy chúng ta cũng không có tư cách yêu cầu con làm một người con ngoan. Hiện tại, mẹ chỉ mong con khỏe mạnh, vui vẻ. Trong quá trình học tập làm người ba tốt của Tiểu Thiên có thế dần dần vứt đi ảnh hưởng không tốt về gia đình mà mẹ và ba con đã để lại.”

Tại Dã đột nhiên ném đứa nhỏ lên trên và tiếp được, nói trong tiếng cười hì hì của nó: “Ba cũng không yêu cầu con phải giỏi giang như thế nào, khỏe mạnh vui vẻ là được.”

Dư Thiên phản ứng một tí, xoay người lấy một vở nhỏ từ trong cặp sách, mở ra cho anh nhìn, bên trong từng hàng hoa hồng nhỏ con dấu đại biểu cho xuất sắc đã sắp đầy.

Tại Dã: “……….”

Cùng ngày họp phụ huynh cấp ba, nhà trẻ Dư Thiên cũng nghỉ. Lý Tụ đi du lịch nước ngoài chưa về, dì Ngô xin nghỉ đi họp phụ huynh cho con, bà Ôn Linh cũng đi họp phụ huynh cho Lộ Lãng.

Chuyện gì thế này, mấy trường học gần đây hẹn nhau họp phụ huynh một ngày à?

Tại Dã không có cách nào mang theo đứa nhỏ không có chỗ gửi cùng nhau đi đến trường.