Giáo bá - Chương 4: Thiếu niên đã làm cha

Tại Dã nghi ngờ mình không nghe rõ: “Cái gì?”

Lý Tụ cùng dùng một loại ngữ điệu vi diệu lặp lại: “ Kết quả giám định nói, em là ba ruột của đứa bé.”

Lần này nghe được rành mạch, Tại Dã không hề nghĩ ngợi phủ nhận: “ Không có khả năng! ”

Anh nói xong,ước chừng cảm thấy mình bị chơi: “ Đừng nói giỡi với em!”

“Anh không giỡn, chính em xem” Lý Tụ đem báo cáo giám định qua.

Tại Dã cầm báo cáo, nhìn trực tiếp vào kết quả ở trang sau.

“ Nhất định có sai sót, em chính mình có con gái hay không chả nhẽ em không rõ ràng, em đều không có……….tóm lại không có khả năng.”

Lý Tụ biểu tình vi diệu vỗ vai anh: “ Anh còn nói rằng em là đứa ngây thơ nhất, không nghĩ tới, con gái đều đã 2 tuổi, vậy em còn không phải là… chậc chậc, học sinh trung học bây giờ thật đáng sợ a. Mẹ của đứa bé là ai?”

“Em làm sao biết được mẹ nó là ai, mặc kệ là ai đều không có quan hệ với em, anh nói, này có phải hay không anh nói giỡn với em?” Tại Dã hoài nghi báo cáo giám định này Lý Tụ làm tới chơi anh.

Xem biểu tình đã nhận định của Tại Dã, Lý Tụ quả thực rất oan, tuy rằng mấy năm trước lúc tuổi còn nhỏ anh đã từng đùa giỡn với đàn em như Tại Dã nhưng hiện tại không phải đã thành thục sao, đã sớm không còn làm loại này.

“Anh thề, anh lấy siêu xe du thuyền thề, anh tuyệt đối không đυ.ng tay chân với báo cáo này.” Lý Tụ kêu oan. “ Hơn nữa vừa mới nhìn đến báo cóa anh còn kinh ngạc, lúc nãy em không thấy được cằm anh đều mau rớt.”

Xác thật, vẻ mặt anh không khống như diễn ra tới, kỹ thuật diễn của anh không tốt như vậy, lừa người một nửa liền không nhịn được cười, không giống như hiện tại, kinh ngạc cảm thán với tò mò viết đầy mặt.

Tại Dã bỏ qua báo cáo kia, khẳng định nói: “ Vậy chính là nhầm lẫn.”

“ Nếu không anh lại đi giám định một lần nữa?”

“Đi.”

Tại Dã nhìn về Dư Thiên ở sô pha đối diện.

Từ lúc nãy, bên này hai người lớn đối với báo cáo giám định mê mang khϊếp sợ, cô liền nằm dựa vào trên sô pha, lăc lắc một chân của chính mình, thậm chí nhàm chán mà đánh ngáp.

Ở biểu tình không liên quan đến việc của mình của nó, Tại Dã tổng cảm thấy một loại mạc danh trào phúng.

Anh vội đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Dư Thiên:” Cha mẹ em cuối cùng là ai?”

Dư Thiên ăn no chính là buồn ngủ, cô hiện tại không thể hiểu được tâm tình của một thiếu niên 18 tuổi đột nhiên biết mình làm bố, đầu hơi hơi nghiêng, lại cho Tại Dã một kích.

“ Ba ba.’’ Cô chỉ vào mũi anh. Sau khi teo nhỏ, chuyện khác cô không nhớ rõ, nhưng việc này lại nhớ chặt chẽ,

Tại Dã: “…………”

Tại Dã quay đầu nhìn Lý Tụ, cắn răng gằn giọng: “ Đi ngay bây giờ, đi trung tâm giám định khác.”

Đối với anh mà nói, không có gì so thời gian chờ đợi này càng khó chịu.

Anh tìm mộ trung tâm giám định khác, tiêu tiền làm kịch liệt, còn tìm quan hệ, mới ở rạng sáng được đến phần báo cáo giám định lần hai.

“ Thế nào, kết quả lần này là gì? Lần trước có phải hay không nhầm lẫn?” Lý Tụ ở bên cạnh hỏi.

“ Gặp quỷ.” Tại Dã mặt không biểu tình mà xoa nát phần báo cáo. “ Lại tìm một nhà.”

Lý Tụ: Đến, cũng không cần hỏi, chắc chắn là.

“Đến.” Lý Tụ đem đứa bé đang ngủ trong ngực mình cho Tại Dã, chờ anh tiếp được theo bản năng, liền vỗ vỗ vai anh, tràn ngập thương hại mà nói: “ Em trước làm quen với cảm giác mang trẻ con đi.”

Sáng sớm ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào một lớn một nhỏ trên mặt, đứa trẻ không biết mơ mộng gì, đang cười, mà gương mặt anh chàng đẹp trai lại ngập tràn sắc thái thảm đạm.

Sáng sớm nên tràn ngập hy vọng, tại sao lại như vậy?

“Em đều cả đêm không ngủ, anh cũng thức cùng em lâu như vậy, thật sự không chịu được, nếu không đi về nghỉ ngơi trước?”

“ Không!” Tại Dã cự tuyệt. Anh bây giờ làm sao có thể ngủ được.

Lý Tụ đã thói quen tính quật cường của anh: “ Vậy thôi, anh đi về trước, anh gọi Ôn Thừa đến cùng em.”

Thiếu niên quật cường kiên định: “ Không cần, chính em mang nó đi.”

Ngày này, là một ngày u ám nhất trong 18 năm cuộc đời thiếu niên Tại Dã. Kết quả báo cáo lần thứ ba để trước mặt, vẫn cùng hai lần trước giống nhau như đúc. Anh nhiều hơn một cô con gái ruột, chuyện này là sự thật không thể cãi lại,

Anh ngồi trên ghế ngoài trung tâm giam định, hoài nghi trí nhớ của mình, chẵng nhẽ nói, anh đã cùng người làm chuyện này sao? Nhưng vì sao anh không hề có ấn tượng.

Dư Thiên ngồi bên cạnh anh, một tay cầm món đồ chơi khuyến mãi khi dùng phần ăn, một tay cầm cái kẹo hình kem ốc quế, thường thường liếʍ một ngụm. Ánh mắt cô từ ngồi bên cạnh héo héo Tại Dã đến poter quảng cáo dán trên tương cách đó không xa.

Trên poter là người đàn ông trung niên đầy mặt buồn râu tang thương, tư thế đồng dạng thất ý câu lũ, bên cạnh chữ quảng cáo rất lớn. Dư Thiên nhìn nữa ngày từ trí nhớ hơn 20 mươi năm mà không thể giải thích tìm kiếm mấy chữ này------“Tìm về cảm giác thanh xuân, tỏa sáng sức sống đàn ông.”

Trời sắp tối rồi, cô nhìn hồi lâu vẫn không nhúc nhích Tại Dã, liền lôi kéo tay anh: “ Ba ba, đói bụng!”

Một tiếng ba ba này, kêu làm Tại Dã chấn động. Giờ phút này, tâm tình của anh cùng phái trước không giống nhau, rốt cục lúc trước trong lòng anh, đây là chuyện xấu mà tra ba làm, nhưng hiện tại biến thành anh tạo nghiệp.

Anh ngẩng đầu, lần đầu tiên anh cẩn thận nhìn về phía Dư Thiên. Cô vân mặc váy nhỏ mà Lý Tụ mua cho, tóc là một dì ở trung tâm giám định xem ngứa mắt một lần nữa buộc lại cho, đôi mắt to tràn đầy ánh sáng vô lo vô nghĩ.

Ánh mắt Tại Dã phức tạp, hiện tại Dư Thiên hoàn toàn không thể lí giải.

Chỉ có ở anh không nhìn thấy, hệ thống 65 điên cuồng lập lòe bên tai Dư Thiên, trong âm thanh ngập tràn thương hại: [ Anh ta nhất định hoài nghi nhân sinh đi, thật đáng thương ô ô.]

Dư Thiên mới mặc kệ người cao to trước mắt cùng với điểm sáng bên cạnh có cái gì tâm tình, trẻ con đói bụng chính là rất muốn ăn cái gì!

“ Ba ba! Còn muốn ăn kẹo mạch nha!”Dư Thiên giơ tay hô to.

Tại Dã : “……………Đi ăn, em không cần gọi.”

Dư Thiên ăn thực sự vui vẻ, nhưng Tại Dã ăn mà không biết mùi vị gì, ăn xong cơm chiều, anh mang Dư Thiên đi đến Cao Tường Ngoạn bar một chuyến. Dư Thiên ôm lon Coca lớn trong ngực, thõa mãn mà dựa vào lòng ngực cứng đờ của Tại Dã.

Lý Tụ quả thật ở Ngoạn bar chờ anh.

“ Thế nào.”

Tại Dã nhấp môi, hơn nửa ngày mới mở miệng: “ Anh Tụ, chuyện này, anh trước hết đừng nói cho người khác.”

Lý Tụ lập tức minh bạch: “ Khó khăn lắm mới nghe em gọi một tiếng Tụ ca, được, anh khẳng định giúp em bảo mật, nhưng hiện tại em làm cái gì bây giờ?”

Tại Dã trầm mặc, hơn nửa ngày mới ngượng ngùng hỏi một câu :” Quần áo nó….mua quần áo ở đâu?”

Thất thần mà dẫn đứa bé đi mua vài thứ, Tại Dã cũng không biết chính mình đã mua gì, du hồn mang theo Dư Thiên về nhà anh.

Căn hộ này cách trường học tương đối gần, đi bộ mười phút có thể tới, từ khi anh học sơ trung liền dọn vào, ngoài một dì mỗi tuần tới làm vệ sinh vẫn luôn chỉ có một mình anh ở.

Gần 300 mét vuông phòng ở một người ở có vẻ trống rỗng, khu vực anh thường hoạt động cũng chỉ có phòng ngủ và phòng khách. Về đến nhà, đặt bé xuống, xem nó nhảy lên sô pha, Tại Dã trầm mặc mà vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, vọt vào tắm nước lạnh.

Sau khi tắm rửa xong, Tại Dã càng thêm mỏi mệt, rốt cuộc lúc tắm rửa càng dễ dàng tự hỏi nhân sinh.

Anh thay bộ áo ngủ rộng thùng thình, đi đến trước sô pha. Lấy chai Coca lớn còn một nửa đặt trên bàn trà, lại bế Dư Thiên lên, nhắc dưới cánh tay mang cô vào phòng tắm, xả một bồn nước nhỏ chỉ cho cô.

“ Nước đã xả rồi, chính con tắm.”

Anh đi ra ngoài lục tìm cái túi mua hàng lúc nãy, mới phát hiện ra mình quên không mua áo ngủ cho nó, chỉ có hai cái váy bồng, cùng với hai cái váy công chúa. Anh đành phải cầm một cái áo thun của mình làm nó ăn mặc chắp vá.

Tại Dã ngồi ở ngoài cửa phòng tắm, chống trán.

Trẻ con mà tắm rửa thì chỉ có nghịch nước.

Trên mặt đất trong phòng tắm không ngoài ý muốn hỗn độn, cô gái nhỏ nghịch nước đi chân trần dẫm lên áo thun của anh đi ra tới, quần áo này đối với nó là quá lớn, nếu không cẩn thận sẽ vướng ngã.

Tại Dã ôm nó vào phòng ngủ, đặt ở trên giường.

Nơi này chỉ có căn giường này, phòng cho khách chưa thu thập. Cũng may là giường lớn, nó lại nhỏ nên không chiếm địa phương mấy.

“Ngủ.” Tại Dã nằm ở trên giường, cảm giác mệt mỏi dị thường.

Nếu có thể, anh càng muốn ném nó vào phòng cho khách nhưng anh nhớ Lý Tụ dặn dò. Anh ta nói trẻ con bé như vậy luôn yêu cầu người lớn nhìn chằm chằm, không thể mặc kệ bỏ qua.

Rõ ràng suy nghĩ hỗn loạn, chính là nghe đứa bé bên cạnh ngủ khò khè, Tại Dã bất tri bất giác mà ngủ rồi.

Ngủ đến nửa đêm, anh bị một trận tiếng khóc đánh thức, cau mày mở mắt ra thấy một thân ảnh nho nhỏ ngồi trên giường trong bóng đêm sụt sùi.

“Lạch cạch.” Anh bật đèn từ trên giường ngồi dậy, “ Làm sao vậy? con khóc cái gì?”

Đứa trẻ không nói lời nào, chỉ nhỏ giọng khóc lóc. Tại Dã không biết tại sao, xốc lên chăn, cả người bỗng nhiên cứng đờ.

Anh thấy trên chăn mình ướt một vũng.

“ Con ……….đái dầm?!”

Nói chưa dứt lời, vốn dĩ chỉ nhỏ giọng khóc lại khóc lớn hơn nữa.

Tuy rằng thân thể tâm trí đều trở nên trẻ con hơn rất nhiều nhưng Dư Thiên vẫn cảm thấy thẹn thùng đả kích, khóc đến thở hổn hển, hơn nữa sống chết không muốn ngẩng đầu xem Tại Dã.

Tại Dã cầm lấy di động, lướt một lát, chỉ vào đáp án đã tìm thấy đọc: “ Phía trên nói, trẻ con nhỏ hơn 5 tuổi thi thoảng đái dầm là chuyện hết sức bình thường, con trước khi đi ngủ uống nhiều CoCa quá.”

Dư Thiên: “ Ô Ô ô ô ô ô!’’

Tại Dã : “ Đừng khóc.”

Nhìn nó đều khóc đến mức không thể thở được, Tại Dã thử muốn bế nó lên, kết quả vừa mới đυ.ng đến nó, đứa nhỏ này run rẩy càng thêm lợi hại.

Anh nói đái dầm một lần, tiếng khóc của nó lại to lớn một chút, Tại Dã sống không không cò gì luyến tiếc mà đem tiểu gia hỏa khóc không ngừng này vào phòng vệ sinh. Dùng khăn ướt phần phật xoa trên mặt nó, làm cho tiếng khóc bị xoa trở về.