Chương 1: Công lược bác sĩ nam khoa

“Meo~”

Một con mèo có hai màu trắng vàng đen xen, phần lưng có vằn, mắt hải tặc, thân không dính bụi đang bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Không sai, là xiêu xiêu vẹo vẹo, hai chân trước còn thỉnh thoảng vướng vào nhau.

Nhìn dáng vẻ của nó, dường như là lần đầu tiên đi đường, đang học đi vậy.

Mà trên thực tế cũng không hề sai.

Sau một lần vướng ngã nữa, mèo ta "meo" một tiếng thật dài, đuôi sau lưng hơi ve vẩy, lông xù xù, móng vuốt nhỏ cào đất, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Nhưng trên thực tế tiếng “meo” đó lại là tiếng chửi của nó “khốn kiếp!”

Diệp Tiểu Vũ năm nay hai mươi, là một sinh viên bình thường vẫn đang đi học, một không có tật xấu, hai không chửi bới ai, càng không gặp tai nạn xe cộ hay tử vong. Đang ngủ êm đẹp ở ký túc xá, vừa thức dậy lại phát hiện mình đã biến thành một con mèo bốn chân, trong lòng kinh hãi không ngừng.

Mà càng làm cho Diệp Tiểu Vũ sợ hãi chính là trong đầu cô bỗng xuất hiện một giọng nói.

“Nghiệm chứng xong, trói định thành công! Chúc mừng ký chủ may mắn được trải nghiệm hệ thống xuyên nhanh do bổn công ty nghiên cứu phát minh.”

Meo meo meo... Đây chính là giam cầm phi pháp đấy, bắt cóc linh hồn của cô giam cầm vào thân thể khác. Mà thân thể đó còn chỉ là một con mèo con.

Gặp phải chuyện vô lý nhường này, Diệp Tiểu Vũ còn có thể làm sao bây giờ? Kìm nén tức giận, cô hỏi trong đầu: “Tại sao lại là tôi?”

“Lúc cô đang ngồi câu cá có biết mình sẽ câu được cá gì à?”

“...”

“Cô đó, là con cá bổn hệ thống bỏ mồi câu câu được, không có vì sao gì cả, chỉ có thể quy cho hai chữ duyên phận thôi.”

Thứ quỷ quái này còn nói được mấy câu rất có tính thiện đấy, Diệp Tiểu Vũ thầm than một tiếng xui xẻo, lại hỏi: “Anh là thứ gì vậy?”

“Ký chủ chú ý cách nói chuyện, còn có lần sau, nghiêm trị không tha.”

Được rồi! Nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, sau này cô sẽ sửa. Diệp Tiểu Vũ không có bản lĩnh gì cả, nhưng cô là một người thức thời. Cô không biết kẻ tự xưng là hệ thống này nói trừng phạt là trừng phạt cái gì, nhưng cũng không muốn thử nghiệm, nên không mở miệng cãi lại.

Chỉ đáp: “Nhưng tôi không muốn xuyên!”

“Chuyện này không phải do cô quyết định. Vả lại, nhiều hơn người bình thường vài lần, thậm chí mấy chục lần sinh mạng chẳng lẽ không tốt sao?”

Diệp Tiểu Vũ tính toán trong lòng, giống như thật sự cảm thấy có đạo lý. Ai mà không muốn sống lâu dài, đã có cơ hội, đã không thay đổi được, chi bằng giữ trạng thái tích cực tiếp thu mọi chuyện đi.

Hệ thống rất vừa lòng với thái độ của cô, ngữ khí cũng hòa hoãn, rồi nó nói tiếp: “Bổn hệ thống chính là hệ thống xuyên nhanh công lược vô cực hạn, mỗi lần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ công lược trong một lần xuyên nhanh là có thể nhận được khen thưởng của bổn hệ thống.”

Tai mèo của Diệp Tiểu Vũ run lên, hỏi lại: “Cơ thể ban đầu của tôi thì sao?”

“Nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ khiến bổn hệ thống vừa lòng, thì sẽ thả ký chủ trở về thân thể của mình, hơn nữa thời gian bất biến.”

Diệp Tiểu Vũ cũng thả lỏng, mặc kệ thế nào, ít nhất vẫn thấy được một hy vọng.

Nhưng mà dùng bốn chân đi đường thực sự là làm khó cô, đong đưa lúc lắc, luôn đứng không vững. Giờ phút này trong nhà này không có người, Diệp Tiểu Vũ nghĩ nhanh luyện tập mới tốt, miễn cho khiến người khác nhìn ra điểm không ổn.

Đại khái là cô trời sinh ngu dốt, luyện tập hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa nắm được bí quyết, đi đường tựa như hát tuồng vậy, bảy uốn tám lượn.

Nhưng mặt khác, một người dùng hai cái đùi đi đường hai mươi năm, đột nhiên phải dùng bốn chân đi, không quen ngay được, chuyện này về tình cảm có thể tha thứ. Diệp Tiểu Vũ bò trên sô pha, nằm trên lớp lót trên sô pha thoải mái "meo" một tiếng, tự an ủi mình.

Trong đầu vừa nghĩ tới nhiệm vụ hệ thống giao cho cô: công lược nam chủ nhân Lục Lộ, bạch bạch bạch với anh. Nhiệm vụ hoàn thành có thể lựa chọn ở lại hoặc phục chế người.

Không nói chuyện này thế nào, nhưng cô là một con mèo yêu, sao lại đi công lược người?

Cảm giác con đường phía trước này không hề dễ đi!

Mơ mơ hồ hồ Diệp Tiểu Vũ đã lăn ra ngủ mất. Không biết qua bao lâu, hai tai mèo giật giật, tiếng động rất nhỏ làm cô bừng tỉnh.

Có người mở cửa.

Diệp Tiểu Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, 6 giờ kém 30, thời điểm này là lúc phần lớn người tan tầm.

Diệp Tiểu Vũ mở to đôi mắt mèo nhìn chằm chằm cửa.

Lục Lộ mở cửa vào nhà, thấy mèo con nằm trên sô pha nhìn chằm chằm anh, đáy mắt anh hiện ra ý cười.

Đổi dép lê đi vào, ôm Diệp Tiểu Vũ vào trong l*иg ngực, bàn tay to rộng ôn hoà vuốt ve bộ lông xù xù trên đầu mèo, dịu dàng mềm mại.

“Tiểu Mễ Mễ, ở nhà có ngoan không?”

Tiểu Mễ Mễ... Cái tên không có trình độ như vậy mệt anh nghĩ ra được. Diệp Tiểu Vũ "meo" một tiếng tỏ vẻ phản đối, nhưng hai tai mèo lại tiếp tục dụi vào tay anh. Diệp Tiểu Vũ lần đầu tiên biết hoá ra bị sờ đầu lại thoải mái như vậy. Khó trách những con mèo con chó đều thích được con người sờ đầu.