Chương 2: Công lược bác sĩ nam khoa

Tôi phi! Từ người biến thành mèo cùng lắm mới có non nửa ngày đã lấy bản thân mình ra so sánh với động vật rồi ư? Diệp Tiểu Vũ lấy lại tinh thần từ trong giây phút hưởng thụ, đầu hướng ra bên ngoài, không muốn bị xem thành thú cưng, bị xoa xoa sờ sờ.

Nhưng cơ thể nhỏ bé này của cô sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Lộ, không được bao lâu lại bị anh bắt được chà đạp.

Cô không có ký ức của nguyên thân, nhưng hệ thống cũng đã truyền đại khái tư liệu cho cô.

Lục Lộ, bác sĩ nam khoa, đàn ông 31 tựa đóa hoa chính là nói anh. Thời gian dường như phá lệ ưu ái anh, nhìn anh cực kỳ trẻ trung, thời gian lắng đọng lại trên người anh một loại khí chất ôn hòa khiêm tốn.

Mày rậm mắt sâu, làn da trắng sáng, Diệp Tiểu Vũ nhìn thì thấy khá giống như dáng vẻ thư sinh trong tiểu thuyết cổ đại.

Nhưng mà từ từ, nhiệm vụ mục tiêu là Lục Lộ - một bác sĩ nam khoa, vậy tay anh không phải thường xuyên phải sờ thứ đồ đó của đàn ông hay sao?

“Bụp!” Diệp Tiểu Vũ quay đầu về phía sau, móng vuốt nhỏ vươn tới chộp lên mu bàn tay Lục Lộ.

Phía dưới móng vuốt là lớp đệm thịt mềm mụp, có thể khiến trái tim người ta mềm xuống theo.

Lục Lộ nở nụ cười dịu dàng, bế nhóc mèo con vào ngực. Giọng nói nhu hoà như làn gió xuân: “Tiểu Mễ Mễ đang tìm ba ba đòi ăn sao? Vậy ba ba sẽ mang con đi ăn cơm nhé.”

Một người đàn ông trưởng thành sao có thể dịu dàng đến thế? Diệp Tiểu Vũ quả thực muốn đắm mình trong sự dịu dàng này của anh.

Cho dù không vì nhiệm vụ, cô cũng sẽ nguyện ý công lược anh.

Thế nhưng, lúc Diệp Tiểu Vũ nhìn thấy cơm chiều của mình, tất cả say mê của cô đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn một chút dư thừa.

Bát nhỏ màu hồng phấn bày đầy thức ăn cho mèo, toả ra một mùi tanh tanh.

Thứ này, Diệp Tiểu Vũ có cố gắng thế nào cũng không có dũng khí hạ miệng. Cô quay đầu lại, đáng thương kêu “meo meo”.

Nhưng mà Lục Lộ hiển nhiên không hiểu được ý của cô, còn xê dịch bát nhỏ về hướng miệng của Diệp Tiểu Vũ. Anh sờ đầu cô, nói như dỗ dành trẻ con: “Nhanh ăn đi!”

“Meo!”

Mắt mèo trong suốt nhìn anh đăm đăm.

Thấy Tiểu Mễ Mễ không có bao nhiêu hứng thú với thức ăn yêu thích ngày thường, Lục Lộ nhất thời cũng không biết làm sao. Nhưng anh cũng hiểu chuyện nuôi mèo này rất tốn công sức, anh lấy từ trên giá xuống một miếng đậu giơ trước mặt Diệp Tiểu Vũ trêu cô.

“Meo~”

Sắp điên rồi!

Móng vuốt của Diệp Tiểu Vũ vung lên, hất bay miếng đậu, sau đó đưa hai móng vuốt ôm lấy đầu, làm như không thấy sự trêu đùa của anh, cực kỳ không cho người ta mặt mũi.

Cô không biết dáng vẻ dễ thương này của mình đã khiến lòng tên đàn ông Lục Lộ mềm thành nước rồi.

Trước đây Lục Lộ chưa từng nuôi thú cưng, lần này là mèo của đồng nghiệp của mẹ anh sinh được mèo con, nên mới bắt một con tới cho anh, nuôi cũng khá thú vị. Chẳng trách rất nhiều người thích nuôi thú cưng.

Sau đó, Diệp Tiểu Vũ được ôm đến một chậu đầy cát.

Cô cảm thấy không thể hiểu được, nhưng không tới mấy phút, Diệp Tiểu Vũ đã hiểu được chậu chứa đầy cát này dùng để làm gì.

Cát, mèo, cho cô dùng để bài tiết.

Diệp Tiểu Vũ quẫn rồi.

Không nói nhiều lý do làm gì, nhưng riêng việc bắt cô làm trò ị phân trước mặt một người đàn ông, thật sự xin lỗi, bà đây không làm được!

Nhưng cô như vậy, không ăn không ị quả thật đã khiến Lục Lộ lo lắng.

Tuy anh là bác sĩ, nhưng lại là bác sĩ nam khoa, không có dính dáng tí gì đến thú y.

Tay xoa nhẹ lên bụng mèo con.

“Meo meo meo ~”

Sờ chỗ nào thế hả? Người đàn ông mang theo ý đồ, lòng bàn tay thỉnh thoảng cũng phớt qua bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mèo con. Diệp Tiểu Vũ xấu hổ khiến thân mèo rùng mình, co rúm cuộn người lại.

Trinh tiết của cô còn đâu!

Diệp Tiểu Vũ biết cô là không ốm mà rên, trói định với hệ thống công lược này, cô chắc chắn không có quyền lợi thủ trinh tiết. Nhưng cô thật sự không biết làm một con mèo thì nên công lược đàn ông kiểu gì.

Nói như vậy cũng đúng mà, không có người đàn ông bình thường nào sẽ đi yêu một con mèo, nhân thú luyến ái gì đó, có tí hiện thực nào không vậy?

Còn cái hệ thống bắt cô tới đây nữa, sau khi giới thiệu xong thì cũng chẳng thèm ừ hử tiếng nào.

Thôi vậy, đi một bước tính một bước, chỉ có thể như thế thôi!

Thấy đôi mắt mèo con còn linh động ngắm tới ngắm lui, Lục Lộ không còn thấy lo lắng quá nữa. Đặt mèo trên sô pha, rồi anh đi thẳng vào phòng bếp.

Không bao lâu sau, mùi hương đồ ăn bay thẳng vào lỗ mũi Diệp Tiểu Vũ, cô uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi sô pha, bước từng bước chập chững về hướng phòng bếp.

Khi bạn ăn cơm mà có một đôi mắt nhìn bạn chằm chằm, còn như đang chảy nước miếng dòng dòng, dáng vẻ như sắp tranh ăn tới nơi, tin chắc bạn sẽ rất khó ăn xong bữa cơm đó.

Hôm nay buổi tối không có cá, chỉ có hai món rau dưa rất bình thường, Lục Lộ không rõ tại sao Tiểu Mễ Mễ lại thèm thuồng như vậy. Buồn cười hỏi cô: “Muốn ăn cơm à?”

“Meo ~”

Muốn! Diệp Tiểu Vũ nhảy lên ghế dựa, móng vuốt cào cào, ý tứ rất rõ ràng.

Lục Lộ một lần nữa cho cô một cái bát nhỏ, múc đồ ăn vào với cơm, rồi đặt trên ghế cho cô ăn.

Một người một mèo, ai ăn cơm của kẻ ấy, không khí cực kỳ hài hòa.