Chương 3: Công lược bác sĩ nam khoa

Người làm bác sĩ phần lớn đều có thói ở sạch. Lục Lộ tuy chưa nói tới thói ở sạch, nhưng mỗi đêm tắm rửa là điều cần thiết. Đương nhiên cũng chẳng có người nào che che giấu giấu trước mặt một con mèo, Lục Lộ cũng như vậy.

Là một người sống một mình, Lục Lộ tắm rửa xong không mặc gì đã bước ra ngoài.

“Meo ~”

Diệp Tiểu Vũ nhìn khu rừng đen phía dưới bụng cùng với côn ŧᏂịŧ lớn lủng lẳng đang rũ xuống, hai mắt cô sáng ngời có thần. Cô trước đây cũng không phải là cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, hồi còn là nữ sinh cũng từng lén lút trùm chăn xem AV* hay truyện H, thậm chí còn thảo luận độ lớn nhỏ chỗ đó của đàn ông. Diệp Tiểu Vũ có hiểu biết tương đối về kết cấu thân thể của đàn ông, nhưng hiểu biết chỉ là hiểu biết. Lần đầu tiên thật sự nhìn tận mắt, đối với đồ vật sau này cô phải dùng đến, không bằng nhìn nhiều xem nhiều, quen thuộc cũng tốt.

*Adult video: phim sẽ

Cho nên đôi mắt mèo ngắm đặc biệt chuyên chú.

Thân là đối tượng được ngắm, Lục Lộ không thể không có cảm giác, quay đầu thấy mèo con mình nuôi đang không chớp mắt nhìn chằm chằm chỗ nào đó của mình. Lục Lộ dở khóc dở cười, bước tới ấn nhẹ lên đầu cô: “Con đó, con mèo háo sắc này, nhìn chỗ nào của ba ba đó hửm!”

Giọng nói tràn đầy yêu chiều.

“Meo!”

Ở khoảng cách này, khu rừng đen lập tức ở ngay trước mắt Diệp Tiểu Vũ, khiến cô có thể nhìn rõ hình dạng của côn ŧᏂịŧ. Toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều lộ ra, ở chỗ giao với gốc có một ít nếp gấp, mặt sau treo hai quả trứng, màu sắc hơi thâm. Thật là xấu...

Không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Diệp Tiểu Vũ có chút nóng lòng muốn thử.

Bỗng nhiên, đầu bị ủn nhẹ một cái. Thanh âm của Lục Lộ vang phía trên đỉnh đầu truyền tới: “Vẫn chưa xem đủ đấy nhỉ?”

“Meo ~”

Nghiên cứu bị cắt ngang, cô chỉ đành dời tầm mắt, nâng cái đầu nhỏ lông xù xù lên, chớp đôi mắt mèo sạch sẽ sáng trong, dáng vẻ cực kỳ vô tội. Trang bị đôi mắt hải tặc cho cô, quả là đáng yêu không nói nên lời.

Đối với đôi mắt này, không biết vì sao, Lục Lộ lại dâng lên một loại cảm giác kỳ quái trong lòng. Tựa như con vật mà anh nuôi dưỡng này có thể nghe hiểu được lời anh nói.

Nhưng mà sao có thể chứ, đây cùng lắm chỉ là một con mèo bình được nuôi trong nhà thôi, mình suy nghĩ nhiều quá rồi! Lục Lộ xoa trán, nghĩ đại khái là do khoảng thời gian này công tác bận quá nên suy nghĩ miên man này mới xuất hiện.

Lục Lộ phủ thêm áo ngủ, pha ly trà rồi đi về phòng ngủ. Diệp Tiểu Vũ lại không muốn một mình một mèo ngủ ở phòng khách, thật cô đơn quá! Lập tức nhảy xuống sô pha, mèo ta tung ta tung tăng đi theo sau Lục Lộ, trà trộn vào không gian riêng của anh.

Phỏng ngủ 20m2, màu sắc chủ đạo là màu trắng và lam sẫm, sát tường bên này có một chiếc tủ quần áo, trên tủ đầu giường bày mấy quyển sách, có lẽ là anh thường đọc trước khi ngủ, toàn bộ căn phòng không dính một hạt bụi, vô cùng đơn giản.

Từ phong cách là có thể nhìn ra đây là phòng của một người đàn ông độc thân.

Lục Lộ thấy mèo con theo đuôi anh vào phòng thì cũng không đuổi đi, anh đi ra ngoài mang chậu cát vào đặt ở trên sàn, ở vị trí giao giữa tủ quần áo và tường, để cô dùng khi bài tiết.

Diệp Tiểu Vũ tuy rằng xấu hổ không chịu được, nhưng vẫn không thể không bội phục sự cẩn thận và săn sóc của anh.

Trong phòng, ánh đèn ở đầu giường toả ra ánh sáng nhu hòa, người đàn ông nằm dựa lên đầu giường, trong tay cầm quyển sách đang tập trung đọc sách. Ở trên bụng anh, một chú mèo con có phần lông hình vằn trên lưng, đôi mắt hải tặc, đốt ngón tay thon dài một chốc lại mềm mại vỗ về mèo con. Mèo ta híp đôi mắt, hai tai run rẩy, trong cổ họng tràn ra tiếng “ru ru ru”.

Chỉ mấy tiếng ở chung, Diệp Tiểu Vũ cảm thấy cô sắp bị anh phản công lược tới nơi rồi, nhưng mà, thoải mái quá...

Thật ra làm thú cưng của Lục Lộ rất hưởng thụ, nhưng Diệp Tiểu Vũ lập tức phỉ nhổ loại suy nghĩ không có chí tiến thủ này ngay. Làm người hai mươi năm sao lại biến thành con mèo không có tiền đồ như vậy chứ.

Tai mèo run run, đôi mắt mở to, lúc này cô thấy tên của cuốn sách Lục Lộ đang cầm trong tay《 Bệnh Tuyến Tiền Liệt 》, Diệp Tiểu Vũ lại quẫn rồi.

Cô biết bệnh tuyến tiền liệt ở trên dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì lại không rõ. Có thể là kế thừa thể chất của loài mèo, tới ban đêm tinh thần của Diệp Tiểu Vũ tốt hơn ban ngày nhiều, chẳng buồn ngủ chút nào.

Căn cứ vào ý tưởng cao thượng học tập nhiều không sai, cô bắt đầu chậm rãi điều chỉnh cơ thể mình dịch xuống phía bụng dưới của Lục Lộ, móng vuốt nhỏ đẩy áo ngủ của anh sang hai bên. Phía dưới áo ngủ không còn gì khác, động tay là có thể nhìn thấy vật nam tính kia.

Lục Lộ đọc sách rất nhập thần, còn mèo con lại cố tình hành động rất nhẹ nhàng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không nhận thấy được đại điểu của mình đã ở dưới mí mắt của mỗ mèo háo sắc.

Cho đến khi...

Chỗ đó truyền đến một cảm giác ngứa ngáy, như có lông chim phất qua, Lục Lộ buông sách, tầm mắt đảo qua hạ thân, sắc mặt lập tức cứng đờ.