Chương 4: Công lược bác sĩ nam khoa

Chỉ thấy bé mèo nhà anh đàng nằm ghé lên trên bụng, nhìn cây xúc xích của anh rất ngon lành. Cô chẳng những xem, còn đưa móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào đầu côn ŧᏂịŧ, sự ngứa ngáy mà anh cảm nhận được là do bị lông của cô phất qua tạo ra.

Lục Lộ không biết nên giận hay không nữa, nhưng anh phát hiện ra hôm nay mèo con rất có hứng thú với cây xúc xích của anh, đã năm lần bảy lượt rồi, không muốn phát hiện cũng khó.

“Nhóc háo sắc, chỗ này của ba ba không phải là chỗ để con chơi đâu.”

Những lời này vừa dứt, Diệp Tiểu Vũ lập tức cảm nhận được da sau cổ bị kéo căng, thân thể đã bị tay anh nhấc lên đặt xuống sàn nhà.

“Meo, meo ~”

Diệp Tiểu Vũ bất mãn meo meo liên tục, lên án nhìn Lục Lộ. Đáng tiếc người nào đó sau khi buông cô ra đã lập tức cầm lại sách lên đọc, căn bản không tiếp được ánh mắt của cô. Uổng phí sức lực.

“Meo~”

“Ngoan ~ ngày mai ba ba mua cá cho Tiểu Mễ Mễ ăn.”

“Meo ~” Cô không muốn ăn cá.

“Thêm một hộp đồ ăn cho mèo.”

“Meo ~” Cô không thích ăn đồ hộp dành cho mèo.

“Ừm, thêm một chiếc xúc xích thịt bò nữa.”

“Meo ~” Cô cũng không thích ăn xúc xích thịt bò mà, thật ra cô muốn ăn xúc xích của anh thôi mà.

“Tiểu Mễ Mễ ngoan, chúng ta giao ước như vậy ý.”

“Meo ~” Tôi không hề giao hẹn gì với anh hết á.

Diệp Tiểu Vũ uể oải phát hiện cô và anh đúng là ông nói gà bà nói vịt.

Nhân lúc Lục Lộ không chú ý, cô nhảy lên lại giường, nhưng vì sợ lại bị xách xuống, lần này Diệp Tiểu Vũ rất thành thật. Ở eo Lục Lộ, tay anh vừa vặn có thể vuốt ve đến vị trí cô nằm phía dưới bàn.

Lục Lộ mỉm cười, thật ra rất biết tìm chỗ đấy chứ.

Ngày hôm sau, sáng sớm thức dậy, Lục Lộ chiên hai quả trứng ăn với cơm sáng, Diệp Tiểu Vũ nhắm mắt theo đuôi, anh ăn một miếng cô cũng meo meo đòi một miếng. Xem dáng vẻ này của cô, không cho cô ăn là sẽ meo meo không ngừng.

Lục Lộ véo tai nhỏ của cô, yêu chiều nói: “Mèo tham ăn, ba ba đút cho con ăn đây.”

“Meo ~” Cảm ơn ba ba.

Nhưng mà từ từ, bối phận không đúng, ann là đối tượng công lược của cô, nếu mà gọi ba ba thì chẳng phải là rối loạn bối phận rồi sao, thành lσạи ɭυâи?

Ăn trứng chiên miễn cưỡng được coi là ngon miệng, Diệp Tiểu Vũ thấy rất đủ. Nhìn Lục Lộ ra cửa đi làm, cô ăn không ngồi rồi, nhảy lên nhảy xuống chơi trong chốc lát, cảm thấy nhàm chán lại bò lên trên sô pha ngủ nướng.

Làm một con mèo, ăn no chơi vui rồi thì ngủ, chẳng lẽ thật sự trông cậy vào cô đi làm chuyện công to việc lớn gì chắc.

Buổi tối 6 giờ, Lục Lộ đúng giờ về đến nhà, mọi chuyện cùng xảy ra không khác ngày hôm qua lắm, vừa về anh đã tới ôm Diệp Tiểu Vũ.

Chắc chắn là đàn ông tốt, đúng giờ về nhà, không hút thuốc lá, không uống rượu, hiếu học tiến tới, có tình cảm với động vật, lại không thành nô ɭệ của di động. Ngay lần đầu đã gặp gỡ được người đàn ông như thế này, Diệp Tiểu Vũ rất có niềm tin với các nhiệm vụ sau này.

“Meo ~” Tôi đói bụng.

Đối diện với đôi mắt mèo toả sáng của cô, Lục Lộ thế nhưng đọc ra được suy nghĩ của cô.

“Ba ba đi nấu cơm cho Tiểu Mễ Mễ ăn đây.”

Trên bàn cơm, đồ ăn của Diệp Tiểu Vũ còn phong phú hơn Lục Lộ. Đồ ăn trộn cơm, đồ hộp cho mèo, xúc xích thịt bò... Ann đã thực hiện toàn bộ hứa hẹn của ngày hôm qua.

Đối với một con mèo cũng giữ chữ tín, có thể thấy nhân phẩm rất được. Nhưng Diệp Tiểu Vũ chỉ ăn đồ ăn trộn cơm ăn, không chạm vào những món khác.

Một người một mèo từ đây mở ra hình thức sinh hoạt cùng ăn cùng ngủ.

Biết cô không ăn thức ăn cho mèo, buổi sáng trước khi Lục Lộ đi làm sẽ nấu sẵn cơm sáng và cơm trưa cho Tiểu Mễ Mễ, buổi tối, anh ăn cái gì cô cũng ăn cái đó. Dần dần, Lục Lộ cảm thấy mèo con nhà anh có gì đó khác với mèo bình thường. Sự khác biệt này không phải là bề ngoài, mà là hành vi.

Ví dụ như cô không giải quyết chuyện bài tiết trong chậu cát mà đi WC, kỹ năng này Lục Lộ chưa từng dạy cô. Một lần về nhà ban ngày, Lục Lộ thế nhưng nhìn thấy nhóc con được anh yêu chiều đang ngồi xổm trên bồn cầu ị phân, làm anh kinh ngạc vô cùng...

Mà đồ ăn mèo thích ăn thì cô không thích ăn, thích ăn thịt trộn với cơm canh, đem cá không bỏ gia vị đặt trước mặt cô, thì đến chạm vào cũng không thèm, nhưng nếu là món thơm ngào ngạt, không có mùi tanh cá thì lại ăn.

Có hôm Lục Lộ tan tầm về nhà, lại thấy được một màn kinh ngạc khác, phòng khách mở TV, nhóc nhà anh thì đang nằm trên sô pha xem TV vừa xem vừa kêu meo meo như đang cười. Anh ra ngoài đều chắc chắn bản thân không bật TV.

Lục Lộ cảm thấy mèo nhà anh sắp thành tinh rồi. Nhưng chuyện này thật sự quá mức tưởng tượng, Lục Lộ cũng không muốn nói với ai chuyện này. Mặc kệ mèo con có phải thành tinh thật hay không, từ ngày đưa cô về nhà cô chính là trách nhiệm của anh.

Cùng lắm thì, mèo con dường như có sự hứng thú đặc biệt với dươиɠ ѵậŧ của anh, mỗi lần anh tắm rửa ra cô đều phải nhìn chằm chằm nhìn một lát, khiến anh giờ tắm rửa xong đều mặc quần cộc xong mới dám ra ngoài.