Chương 5: Công lược bác sĩ nam khoa

Lục Lộ, một bác sĩ chuyên khoa nam tại Bệnh viện Nhân dân Thành phố, lúc này đang chờ những bệnh nhân bên ngoài vào khám.

Trên người khoác một chiếc áo blouse trắng, là đồng phục của bệnh viện, Lục Lộ là một người bác sĩ tốt, luôn đối xử với bệnh nhân một cách khiêm tốc, nhã nhặn, và hết sức kiên nhẫn, lại rất tỉ mỉ, kinh nghiệm lâm sàng lại cực kỳ phong phú.

Thường ngày sẽ có rất nhiều bệnh nhân tới tìm anh để khám bệnh, anh có thể được coi là bác sĩ nổi tiếng nhất về sinh sản và nam khoa.

Tại phòng điều trị ngoại trú của Lục Lộ, nghe bệnh nhân đối diện trình bày về bệnh tình của mình, sau khi được anh chẩn đoán mới biết mình bị viêm bao qυყ đầυ, nguyên nhân là do bao qυყ đầυ quá dài và rất khó vệ sinh. Tuy nhiên, vẫn cần phải kiểm tra kỹ càng hơn, cho nên anh đề nghị bệnh nhân cởϊ qυầи ra để kiểm tra.

Bệnh nhân là một thanh niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn dáng vẻ rụt rè không muốn cởi của cậu ta, một mình đến khám nên không có người nhà giúp khuyên bảo. Lục Lộ nói: “Nếu đã tin tưởng vào bác sĩ, thì cậu không cần phải lo lắng hay có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.”

Sự thuyết phục của Lục Lộ thật sự có hiệu quả, cậu thanh niên đã cởϊ qυầи ra ra để lộ dươиɠ ѵậŧ của mình cho bác sĩ khám bệnh. Dươиɠ ѵậŧ lớn đến không tính được.

Lông tơ, qυყ đầυ được bao gần như hoàn toàn bởi một lớp da mỏng.

Lục Lộ nói: “Theo chiều dài bao qυყ đầυ của cậu, tôi nghĩ cậu nên tiến hành tiểu phẫu để cắt bao qυყ đầυ.”

“Còn phải… phẫu thuật sao?” Thiếu niên sợ hãi nói.

“Meo meo~” một khuôn mặt hải tặc có bộ lông màu vàng trắng, thân hình hơi mập mạp đang ngồi xổm trên cửa sổ. Một đôi mắt mèo màu nâu đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lục Lộ và bệnh nhân trẻ tuổi bên dưới, đáy mắt ánh lên sự thông minh hiếm thấy, mà trong mắt con người không thể nhận thấy.

“A, bên kia có con mèo.“ Thiếu niên nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn về phía phát ra tiếng kêu.

Đi, cậu ta ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài dễ thương của con mèo, “Dễ thương quá, có phải bác sĩ Lục là người nuôi nó không?”

“Ừm, là tôi nuôi.”

Không biết có phải ảo giác của cậu ta hay không, mà cậu ta cảm thấy con mèo này nhìn cậu có chút khinh thường. Mèo con này được Lục Lộc mang theo đến bệnh viện mình làm việc. chính là Diệp Tiểu Vũ.

Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, sắp bước vào mùa hạ nóng nực, nếu còn là Diệp Tiểu Vũ khoác lên mình thêm một bộ lông này nữa khẳng định càng nóng hơn. Ngôi nhà của Lục Lộ có hai phòng ngủ, cô đã được đi khám phá mọi ngóc ngách rồi, thật mất hứng. Cả ngày cô chỉ có ăn với ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, cô thực sự đã trở thành một con mèo lười biếng rồi, nhìn xem chỉ sau hai tháng, cơ thể này đã mập như thế này rồi!

Một lần cô vô tình đi theo Lục Lộ đến bệnh viện, thì phát hiện ra rằng so với việc ngồi nhà nhàm chán thì đi đến bệnh viện thú vị hơn nhiều, vì vậy Diệp Tiểu Vũ hầu như ngày nào cũng theo anh đến bệnh viện.

Bởi vì đây là nơi mà cô có thể nhìn thấy đủ loại dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ to, dươиɠ ѵậŧ nhỏ, thân to như nhau, hay đầu to thân nhỏ, đầu nhỏ thân to, cong lên, cong xuống… còn có các loại bệnh lạ trên dươиɠ ѵậŧ như liệt dương, xuất tinh sớm, rối loạn cương dương, hạt kê, tinh hoàn ẩn, giãn tĩnh mạch tinh…

Giống như cái loại trước mặt đây là bao qυყ đầυ quá dài nên phải tiểu phẫu cắt đi.

Diệp Tiểu Vũ đã nhìn thấy một trăm tám mươi dươиɠ ѵậŧ rồi, nhưng Diệp Tiểu Vũ vẫn thấy dươиɠ ѵậŧ của Lục Lộ nhà cô là tuyệt nhất. Của thanh niên này thật sự quá xấu xí, lại còn sợ bị cắt bao qυყ đầυ, đúng thật là nhát gan!

Đột nhiên Diệp Tiểu Vũ cảm thấy sau gáy mình thắt lại, sau đó cơ thể cô lơ lửng trong không trung.

Một lúc sau, cô bị nhét vào cái ổ nhỏ mà anh đặc biệt thiết kế cho cô ở dưới bàn làm việc của mình. “An phận một chút.”

Anh dùng giọng nghiêm khắc, gay gắt răn dạy cô.

“Meo~” Diệp Tiểu Vũ cụp tai xuống, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.

Lục Lộ vẫn không động lòng, đóng màn lại, quay trở lại chủ đề vừa rồi, “Không cần nhập viện cắt bao qυყ đầυ, làm xong là có thể về rồi, cậu có thể suy nghĩ một chút.”

“Được, vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ Lục.”

Bệnh nhân tiếp theo đến gặp bác sĩ là vì chứng xuất tinh sớm do thủ da^ʍ quá độ gây nên. Lòng hiếu kỳ của Diệp Tiểu Vũ lại nổi lên, cô lại trượt đến bên cửa sổ để nhìn lén, tục ngữ không phải có câu, tò mò hại chết miêu sao, đó là sự thật. Do cô chăm chú xem quá, vô tình rơi từ trên cửa sổ xuống không may trúng ngay dươиɠ ѵậŧ của bệnh nhân thủ da^ʍ quá độ, Lục Lộ lại tiếp tục phàn nàn.

Vụ việc này đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, và các quyền lợi như ra ngoài hay được đi theo của Diệp Tiểu Vũ đều bị hủy bỏ.

Không thể ra ngoài nữa, Diệp Tiểu Vũ lại phải trở lại với những ngày tháng làm một con mèo lười hết ăn rồi ngủ. Cô trèo lên bồn rửa mặt, vặn vẹo cái mông nhỏ, va chạm vào móng vuốt của bàn chân, “Meo meo~” bày ra khuôn mặt hải tặc cực kỳ đáng yêu. Một lúc cô giơ đuôi lên cao, một lúc lại đưa đuôi ra trước mặt, miệng nhỏ chu lên, tạo dáng với nhiều tư thế khác nhau. Nhiệm vụ không để trong đầu, lại không thể ra ngoài chơi, vì vậy cô phải chính mình tận hưởng một chút, nếu không sẽ buồn chết mất!

Nhưng mà,

cô phải giảm cân thôi.

Hệ thống ràng buộc cô dường như chỉ muốn mang cô theo tới đây mà không muốn giúp cô.

“Meo meo ~ ”

Diệp Tiểu Vũ không khỏi thở dài, mất đi hứng thú chơi đùa, nhảy xuống từ trên bồn rửa mặt, trở lại trên ghế sô pha bắt đầu đi ngủ. Lục Lộ sợ cô nóng nên đã trải một chiếc đệm mạt chược êm ái, nằm trên đó rất mát mẻ và cực kì thoải mái.

Diệp Tiểu Vũ lăn qua lăn lại mấy vòng, chơi thỏa thích xong, lập tức điều chỉnh lại tư thế ngủ thật thoải mái, ngay sau đó ngủ thϊếp đi.