Chương 9: Công lược bác sĩ nam khoa

Trải qua nhiều lần cố gắng, cuối cùng cô cũng cởi được quần của Lục Lộ, nhìn thấy côn ŧᏂịŧ ngon miệng phía trước, Diệp Tiểu Vũ không thể kìm nén được du͙© vọиɠ trong người nữa, nên đã vươn lưỡi mèo ra liếʍ nó.

Thực sự là không có gì ngon hơn cái này.

Diệp Tiểu Vũ hài lòng kêu lên một tiếng thỏa mãn. Chiếc lưỡi nhỏ liếʍ vòng quanh qυყ đầυ, rồi hôn lên nó. Cái ngạnh mềm mại cạ vào nơi nhạy cảm nhất của người đàn ông, ngay cả khi Lục Lộ đang ngủ cũng vì thế mà run lên vài lần, côn ŧᏂịŧ của anh sung huyết dần cưng cứng đứng thẳng lên. Kích thước này giống như cánh tay của trẻ sơ sinh, thật sự quá lớn so với cơ thể nhỏ bé của Diệp Tiểu Vũ.

Nếu giờ phút này người ngoài nhìn thấy được cảnh tượng này, nhất định sẽ há hốc mồm kinh hãi.

Trong văn phòng sạch sẽ và nghiêm trang, một người đàn ông tuấn tú lạ thường đang mặc áo khoác trắng, một bên nằm sấp ngủ trên bàn. Ở nơi bị cái bàn ngăn cách, quần của người đàn ông mở toang, côn ŧᏂịŧ to lớn màu tím của anh căng cứng đứng thẳng, một con mèo mập với khuôn mặt tiểu hải tặc đang ngồi xổm trên đùi anh, cầm lấy côn ŧᏂịŧ của người đàn ông và tập trung dùng lưỡi liếʍ mυ"ŧ nó. Đầu côn ŧᏂịŧ nhanh chóng chảy ra một chất lỏng sền sệt.

Lục Lộ đang ngủ say mơ màng thấy mèo con của mình bị lạc, anh đi tìm kiếm khắp nơi, đầu anh đổ đầy mồ hôi và thân thể lúc này cảm thấy nóng ran không có cách nào để giải tỏa.

Lục Lộ muốn tìm điều khiển từ xa của máy điều hòa, nhưng anh lại không cách nào tìm thấy nó.

Anh lao nhanh vào phòng tắm, nước từ vòi xối xả khắp người nhưng cơn nóng ran không bớt đi được mà ngược lại càng lúc càng khó kiềm chế, anh thật sự muốn phát tiết...

Lục Lộ bước ra khỏi phòng tắm, và cảnh tượng trước mặt anh đột nhiên thay đổi.

Trước cửa sổ trong suốt bằng kính cửa sổ sát đất được thắp sáng rực rỡ, mèo con của anh ngồi xổm ở đó nhìn anh kêu một tiếng “Meo ~” nhẹ. Sau đó, cô nhảy vào lòng anh, hành động cực kỳ dễ thương và duyên dáng.

Nhưng không biết do nguyên nhân gì, quần áo của anh đều đã không còn, cơ thể nam tính của anh trần trụi phô ra ngoài, du͙© vọиɠ đang dâng trào, nhưng mèo con của anh đang dâʍ đãиɠ ăn côn ŧᏂịŧ của anh, dùng đầu lưỡi nhỏ bé liếʍ đi liếʍ lại, cảm giác chân thực đó làm anh cảm thấy mình như bị thứ gì đó cắn, khiến anh run rẩy không thể kiểm soát được.

Một tiếng rêи ɾỉ không thể kìm nén tràn ra khỏi cổ họng.

Ngay khi tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi cổ họng, cảm giác chân thực đó làm Lục Lộ bị sốc lập tức mở to đôi mắt ra.

Vừa cúi đầu xuống, đã bắt gặp thấy một màn gần giống với trong giấc mơ vừa rồi. Đây không phải mèo con của anh đang liếʍ đầu dươиɠ ѵậŧ với vẻ rất thích thú sao?

Chỉ là bối cảnh trong phòng khách được đổi thành phòng làm việc của anh ấy, và anh ấy cũng không hoàn toàn khỏa thân, chỉ là khóa quần bị mở rộng từ lúc nào.

Lục Lộ sững người lại vài giây, Diệp Tiểu Vũ ngước đôi mắt trong veo, vô tội nhìn anh. Một người một mèo hai mắt nhìn nhau một lúc, trong lòng yên lặng mang theo một tia thần bí khó hiểu.

Mèo con của Lục Lộ đánh mất rồi mới tìm lại được, anh không muốn thô lỗ với cô để làm cô phải sợ, nhưng những việc như vậy cứ lặp đi lặp lại khiến cho Lục Lộ cảm thấy cực kỳ đau đầu, “Con, Tiểu Mễ Mễ này, biết sai rồi vẫn không sửa, thứ này của ba ba không phải để con liếʍ đâu.”

Ngôn ngữ của Lục Lộ nằm ngoài dự đoán, nhưng vì giọng nói âm trầm và nhu hòa của anh, ngay cả sự trách móc trong giọng nói của anh cũng yếu đi một chút.

“Meo meo~” Liếʍ một chút cũng không thể mất miếng thịt nào đâu. Diệp Tiểu Vũ nói ra những lời nhằm ngụy biện cho hành động của chính mình, chiếc lưỡi nhỏ của cô liếʍ qua côn ŧᏂịŧ thẳng đứng của anh rồi đến quả bóng phình to bên dưới.

Bởi vì thỉnh thoảng ở nhà buồn chán, cô sẽ đọc sách của anh, từ đó hiểu thêm cấu trúc cơ thể của đàn ông. Biết rằng bộ phận côn ŧᏂịŧ và quả bóng kia cũng là một trong những điểm nhạy cảm của đàn ông, vì vậy lần này cô ấy liếʍ không phải là không có cảm giác nịnh nọt gì.

Lục Lộ hô hấp đột nhiên trì trệ, da thịt căng thẳng, điều này không khỏi kiến anh cảm thấy lo lắng…

Anh giơ tay lên định bắt lấy cô, Diệp Tiểu Vũ luôn chú ý đến hành động của anh, trước khi tay anh bắt được cô, thì cô đã nhanh chóng tránh sang một bên.

Ngay khi Lục Lộ chuẩn bị tấn công lần nữa, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, bác sĩ phẫu thuật Tiểu Dương bước vào để xin ý kiến về một trường hợp bệnh nhân của anh ấy.

Lúc này quần của Lục Lộ còn chưa được kéo lên, nếu Tiểu Dương đứng dậy hoặc đi vòng qua chiếc bàn nhất định sẽ nhìn thấy cảnh tượng khó tả này.

“Được, đem bản báo cáo cho tôi xem.” Lục Lộ nói, hơi nhấc hông di chuyển ghế vào trong bàn.

Sau khi nhận được xấp giấy do Tiểu Dương đưa, Lục Lộ rít lên một tiếng.

Tiểu Dương trở nên khẩn trương, “Bác sĩ Lục, tình trạng có nghiêm trọng không?”

“Chờ một chút, để tôi xem trước.” Lục Lộ cố hết sức tập trung vào tờ giấy trong tay, nhưng dù có như vậy đi nữa, vẫn khó có thể bỏ qua cảm giác tê dại ập vào trong cơ thể, đầu lưỡi thô ráp không ngừng liếʍ tới. làm cho qυყ đầυ trên dươиɠ ѵậŧ của anh kɧoáı ©ảʍ mà rung lên.

Mèo con nhỏ biếи ŧɦái này, dạy mãi rồi vẫn không chịu sửa…

Lục Lộ: “Ưm ~ Tình hình của anh ta nên được xem xét nghiêm túc. Ưm ~ Anh ta đã bị nhiễm vi rút HPV nguy cơ cao và da qυყ đầυ có vết loét. Không thể loại trừ khả năng bị nhiễm trùng dai dẳng. Ừm~ Tôi đề nghị nên làm một cái sinh thiết.”

Tiểu Dương nghi ngờ hỏi: “ Không phải nam bệnh nhân chỉ nhiễm một lần HPV thôi sao?”

“Nếu thể chất quá yếu, thì chưa chắc đâu.”