Chương 8: Công lược bác sĩ nam khoa

Sau khi chính xác đã khỏi sự nguy hiểm Diệp Tiểu Vũ mới bất giác phát hiện ra rằng bây giờ trời đã là buổi tối. Lộc Lộc của cô đã bị bỏ lại ở bệnh viện thú cưng rồi.

Nhưng sau đó Diệp Tiểu Vũ lại phát hiện ra một điều đáng sợ hơn, cô như vậy mà đã bị lạc đường rồi. Khi còn là con người cô vốn là một người không phân biệt được đông tây nam bắc, bây giờ biến thành một con mèo rồi vẫn cứ bị mù đường như cũ.

“Meo ~” Diệp Tiểu Vũ thật sự muốn khóc mà.

Ngay khi cô đang chuẩn bị đưa ra quyết định nên đi theo hướng nào thì một con mèo đen không biết từ đâu nhảy ra, chạy vòng quanh cô vài lần, rồi đi đến bên người cô, dùng cái mũi của nó tiến lên ngửi mông cô một chút, rồi lập tức chân trước chân sau bò đến chỗ của cô.

Nhớ tới việc mình bị động dục mà bác sĩ nói lúc sáng, Diệp Tiểu Vũ sợ đến gợn tóc gáy, không khỏi nghĩ nếu cô thật sự ngủ với một con mèo đực, còn mang thai một tiểu miêu miêu trong bụng.

So với việc bị triệt sản điều này còn đáng sợ hơn, thật sự nó còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Cô vòng qua phía sau lưng con mèo đực đi qua, nhưng con mèo đực này lại không chịu buông xuôi một cách dễ dàng sau khi bị ngã vẫn cố tình trèo lên lưng cô.

Thao. Diệp Tiểu Vũ tức giận, cô giơ chân ra dùng móng vuốt sắc nhọn cào mạnh vào người con mèo đen.

Một chút sức lực cũng không có.

Trong thế giới của loài mèo không có chuyện thương hoa tiếc ngọc, mà con mèo đực có du͙© vọиɠ khống chế đối tượng giao phối nếu mèo cái không bằng lòng thì chúng sẽ cưỡиɠ ɧϊếp. Bây giờ Diệp Tiểu Vũ không chỉ không muốn mà còn giơ móng vuốt của cô lên làm cho con mèo đen tự nhiên sẽ không tha cho cô.

Diệp Tiểu Vũ luôn được nương chiều, sống an nhàn sung sướиɠ sức chiến đấu đương nhiên không bằng con mèo đen.

Căn bản cũng không cùng đẳng cấp, không bao lâu sau đã có tiếng gào khóc kêu lên. Biết là không đánh lại nên Diệp Tiểu Vũ đã chọn kế sách nhanh chân bỏ chạy.

Cô tìm một góc tối để trốn qua đêm, và đến sáng hôm sau cô tìm thấy một chiếc xe buýt hướng đến bệnh viện Nhân dân của thành phố rồi nhảy lên chiếc xe đó, nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ tài xế cau mày nói: “ Đây là mèo nhà ai vậy, mọi người không biết trên xe buýt không được mang thú cưng sao?”

Đương nhiên là không có ai đáp lại lời nói của người lái xe, tài xế lại không có thời gian để đuổi cô ra khỏi xe, vì vậy hắn đành phải lái xe. Mà đây cũng chính là điều Diệp Tiểu Vũ muốn.

Khi tới trạm cô nhảy ra khỏi xe, đi theo đám người đông đúc. Một thời gian trước Diệp Tiểu Vũ mỗi ngày đều đi theo đường bộ để đến bệnh viện nên là đối với đường đi cô không có gì là lạ lẫm.

Ngay khi mới đến trước cửa phòng khám của Lục Lộ thì đã có người nhận ra cô.

“Đây không phải là mèo con của bác sĩ Lục sao?”

“Meo meo ~”

“Chịu ngược đãi sao? Sao lại lem luốc hết rồi!”

“ Meo~” cô cũng biết bộ dạng bây giờ của mình nhất định là rất thê thảm, huống chi còn bẩn thỉu, máu khô từ nhiều vết thương đều đã khô lại, giống như vừa mới đánh nhau với một ai đó, nhìn thôi cũng thấy thật đáng thương.

Meo meo một tiếng, Diệp Tiểu Vũ cảm thấy có chút ngượng ngùng khi gặp người, mặt hướng ra cửa, mông hướng về bên ngoài, chiếc đuôi mèo bị rụng một sợi lông nhẹ nhàng lăn lộn.

Lúc này anh ra khỏi thang máy, với một chút khó chịu ẩn giữa đôi lông mày hơi cau lại, anh đi thẳng đến phòng bệnh nhân ngoại trú sinh sản và nam khoa.

Đột nhiên bước chân của Lục Lộ dừng lại, một con mèo nào đó đang hướng mông ra ngoài còn khuôn mặt thì không thấy đâu, xuất hiện trong tầm mắt của anh. Đó không phải là mèo nhỏ của anh sao…..

Giống như cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình, Diệp Tiểu Vũ lập tức quay người lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm và dịu dàng của Lục Lộ, trái tim trằn trọc cả đêm bỗng dưng cảm thấy yên lòng đến lạ, giống như anh ở nơi này chính là thuộc quyền sở hữu của cô.

“Meo ~” Lục Lộ người ta biết sai rồi, lần sau sẽ không tiếp tục chạy loạn nữa.

Một giây kế tiếp, thân thể của Diệp Tiểu Vũ bay lơ lửng trong không trung , Bị Lục Lô ôm vào lòng, trên đỉnh đầu anh tỏa ra ánh nắng ấm áp như gió xuân:

“ Trở về là tốt rồi. ”

Lục Lộ luôn đi làm sớm không bao giờ muộn giờ, vì vậy anh ấy thấy vẫn còn một chút thời gian nên đã ôm mèo con bị mất tích của mình tự mình vệ sinh rồi sát trùng vết thương cho cô.

Bệnh viện Nhân dân cách bệnh viện thú y gần năm cây số, anh không biết mèo con của mình đã trở về đây bằng cách nào, nhưng cũng như anh đã nói trở về là tốt rồi những thứ khác cũng không có gì quan trọng

Sau khi vệ sinh cho mèo con, Lục Lộ lại bắt đầu công việc hàng ngày của mình.

Diệp Tiểu Vũ nằm dưới chân anh ngủ, khi cô tỉnh dậy đã là giờ trưa, cô lại cùng Lục Lộ đến nhà hàng ăn trưa, sau đó theo anh trở về văn phòng.

Đêm qua lo lắng cả đêm, Lục Lộ gần như không ngủ được, hiện tại trong lòng lo lắng không còn, thì hiện giờ anh cảm thấy thật sự rất mệt mỏi. Tựa đầu vào gối nhắm đôi mắt lại nghỉ ngơi.

Nhưng Diệp Tiểu Vũ thì ngược lại, sau một buổi sáng nghỉ ngơi đầy đủ, người cô tràn đầy năng lượng và không có cảm giác buồn ngủ nữa. Cô cọ cọ người mình vào bắp chân của Lục Lộ rồi sau đó nhảy lên đùi anh.

Chóp mũi tràn ngập mùi hương nam tính quen thuộc, gần trong gang tấc. Máu nóng của Diệp Tiểu Vũ lại bắt đầu sôi sục, Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bộ phận đó một cách thèm thuồng, như muốn nhìn xuyên thấu lớp vải để nhìn cảnh tượng chân thực ở bên trong.

Cô vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe tiếng thở đều đều của Lục Lộ khi đã chìm vào giấc ngủ say. Du͙© vọиɠ trong lòng không thể lấp đầy của cô lại bắt đầu rục rịch.

Khẽ đưa chân nhẹ nhàng kéo chiếc khóa quần của anh xuống một cách từ từ chậm rãi.