Chương 7: Công lược bác sĩ nam khoa

“Meo meo ~” Cơ thể nam nhân có mùi sữa tắm tươi mát, nhưng trộn lẫn với mùi này là một mùi nhàn nhạt có thể khiến cô mất khống chế.

Như thể bị ma ám, cái đầu mèo của Diệp Tiểu Vũ chen vào người anh.

Ở gót chân, chiếc lưỡi nhỏ liến côn ŧᏂịŧ đang rỉ nước của Lục Lộ. Lưỡi mèo có phủ gai mềm ở trên, liếʍ vào mu bàn tay rất dễ dàng.

Cảm giác hơi cộm cộm, ngứa ngáy, cảm giác này có vẻ không đúng lắm, huống chi là chỗ nhạy cảm như qυყ đầυ.

Lục Lộ đột nhiên cảm thấy côn ŧᏂịŧ của mình bị lớp gai phủ trên lưỡi mèo thô ráp liếʍ qua, chỉ mang đến cảm giác ngứa ngáy, chiếc lưỡi liếʍ láp khắp nơi theo đó vết đỏ do bị liếʍ bắt đầu nổi lên.

Một lần…gần …..hai lần, nếu liếʍ một chút nữa Diệp Tiểu Vũ cảm thấy như bị nghiện, càng liếʍ càng không thể thỏa mãn, càng không thể ngừng lại, rồi liếʍ thêm lần thứ hai, rồi lần thứ ba, theo đầu lưỡi của cô liếʍ tới.

Ở trên côn ŧᏂịŧ của Lục Lộ, con mắt nhỏ kia đang không ngừng đóng vào mở ra, từ giữa tiết ra một thứ chất lỏng trong suốt.

Chất lỏng sền sệt màu trắng đυ.c.

Mùi phát ra từ chất lỏng sền sệt có sức hấp dẫn khó tả đối với Diệp Tiểu Vũ, nó giống như mùi mật hoa và ngọc sương, cô tò mò thử liếʍ chúng vào trong miệng rồi nuốt xuống.

Trong lúc bất giác, Lục Lộ chuyển từ ngồi xổm sang ngồi hẳn xuống nền, chờ đến khi anh có phản ứng

Anh bàng hoàng trước những gì diễn ra trước mắt mình.

Mèo con không hiểu chuyện vừa phá vừa quậy, cũng dần dừng lại hành động, nhưng lại không tự nguyện trầm mê đi xuống.

Anh mạnh mẽ ôm Diệp Tiểu Vũ ra khỏi hạ bộ của mình. Cô lại nôn nóng cong người muốn đi tới.

Sau khi tắm qua loa, Lục Lộ lần đầu tiên phớt lờ tiếng kêu meo meo của Diệp Tiểu Vũ, đem cô đi ra ngoài ngăn cách với phòng ngủ của anh.

“ Meow ~” Ta sai rồi.

“Meo meo ~” Lục Lộ mở cửa.

“Meo ~” Nhanh mở cửa ra.

“Meo ~” Cô không muốn làm một con mèo ngủ trong phòng khách.

Móng vuốt cào lên cửa đến mức mệt mỏi, bên trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào, Diệp Tiểu Vũ có chút buồn bã, cuộn tròn thân mình trông như một quả bóng chờ đợi ở ngoài cửa.

Khi Lục Lộ mở cửa vào sáng sớm, đập vào mắt anh đã nhìn thấy mèo con của mình đang cuộn tròn ở trước cửa.

Bỗng chốc, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, thôi thì tha thứ thì tha thứ đi, thầy dạy từ từ rồi sẽ có ngày sửa sai.

Nghĩ đến sự nôn nóng hôm qua của cô, Lục Lộ gọi điện thoại nhờ đồng nghiệp báo xin nghỉ, sau đó ôm Diệp Tiểu Vũ lái xe đến bệnh viện thú cưng gần đó.

“Mèo nhà tôi dạo gần đây rất thích kêu, tâm trạng không ổn định, rất hay nôn nóng, cùng nóng nảy.”

Chà, Ân, còn thích gần gũi đàn ông…………………

“Meo ~” Cô mới không có kêu bậy.

Bác sĩ thú y nói: “Theo những gì cậu nói, tôi nghĩ là con mèo của cậu đang trong thời kỳ động dục.”

Lục Lộ sửng sốt nửa giây, “Động dục.”

“Meo ~” Cô như thế nào có thể động dục.

Lục Lộ hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì?”

Bác sĩ thú y nói: “ Nếu cậu không muốn mèo con nhà mình có nhiều con mèo khác hoặc sợ gây ra nhiều tiếng ồn, cậu có thể phẫu thuật triệt sản.”

“Meo ~” Cô không muốn triệt sản!

Trong khi Lục Lộ đang nói chuyện với bác sĩ thú y, Diệp Tiểu Vũ đã dùng móng vuốt nhỏ hướng tới chân anh cào loạn, nhảy ra khỏi lòng anh rồi nhanh chóng chạy về phía cửa. Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Diệp Tiểu Vũ tự hỏi liệu Lục Lộ có thật sự nghe lời khuyên của bác sĩ thú y mà triệt sản cô hay không.

Người ta đề xuất phẫu thuật triệt sản cho cô, trong lòng lộn xộn chạy loạn lung tung.

Thành phố Quách Định là thành phố lớn sầm uất, với những tòa cao tầng, giao thông đi lại đông đúc.

Diệp Tiểu Vũ tránh xe cộ và người đi bộ chờ đèn giao thông.

“Con mèo này là của ai vậy, nó đang đợi đèn đỏ à?”

“Dễ thương quá!”

“Meo meo ~”

“Mèo con nhỏ này dường như biết rằng tôi đang khen cô ấy, cô ấy đang trả lời tôi kìa!”

Khi đèn chuyển sang màu xanh, Diệp Tiểu Vũ không để ý tới tiếng nói khoa trương của cô gái bên cạnh, hai chân ngắn cũn chạy theo dòng người sang bên kia đường đối diện.

Vô tình, khoảng cách với bệnh viện thú cưng càng ngày càng xa.

Chạy mệt mỏi một lúc, cô dừng lại nhảy lên một tảng đá bên đường nằm nghỉ ngơi, từng cơn gió thổi nhè nhẹ, cô khẽ híp mắt rồi ngủ thiết đi. Những người đi đường nhìn thấy cô ấy đều mỉm cười một cách thân thiện, một số người còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.

Vô tình, Diệp Tiểu Vũ đã trở thành một khung cảnh trong góc phố này. Cô đang ngủ ngon lành nên không biết rằng những người trong bệnh viện thú cưng phải lục đυ.c đi tìm cô.

Sau vài giờ, ống tay áo của Lục Lộ đã ướt đẫm mồ hôi. Áo trên người hết khô rồi lại ướt, quả thực rất mệt mỏi kiệt sức.

Anh lớn lên anh tuấn nhã nhặn, thực sự rất dễ chiếm được cảm tình của phụ nữ, một số bác sĩ nữ ở bệnh viện thú cưng cũng chịu không nổi, nói là sẽ giúp anh chú ý, chăm sóc mèo con thật tốt, rồi nhân tiện hỏi luôn cả số liên lạc của anh, nói rằng sẽ thông báo cho anh khi cô ấy tìm được con mèo.

Lúc này, điện thoại di động của Lục Lộ vang lên, là bác sĩ Vương đang giúp anh trực ban, nói rằng có một bệnh nhân nhờ anh kê đơn thuốc. Bất lực, Lục Lộ không còn cách nào khác đành nhờ nữ bác sĩ ở bệnh viện thú cưng trông chừng giúp, nếu tìm được mèo con của mình thì anh sẽ rất biết ơn.

“ Chồng ơi, Nhìn con mèo này trông thật dễ thương, sạch sẽ, tại sao mình không mang nó về nuôi nhỉ.”

“ Làm như vậy không tốt đâu, nếu như bị chủ nhân của nó nhìn thấy thì sao.”

“ Làm sao có thể nhìn thấy được, chúng ta hành động nhanh một chút sẽ không bị phát hiện đâu.”

“Thì hãy đưa cho họ ít tiền thôi.”

Cuộc Nói Chuyện giữa một người nam và một người nữ đã đánh thức Diệp Tiểu Vũ ra khỏi giấc ngủ say. Cô mở mắt mèo, khẽ lắc lắc hai chiếc tai đầy lông, còn không đợi hai tay người phụ nữ đỡ lấy thân thể mình, cô đã nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phiến đá chui vào bãi cỏ xanh gần đó.