Chương 680: Thế Giới Vô Vực

Trì Am chui đầu ra khỏi áo anh, nhìn về phương xa trước rồi mới ngẩng mặt lên nhìn anh. Anh đứng đối mặt với gió lạnh không nói gì trông đặc biệt cứng rắn và lạnh lùng, dù trời cao đất rộng cũng không thể bao phủ lấy anh, dù anh có nhỏ bé cũng có cảm giác tồn tại cực mạnh.

Vào lúc đó, chợt có một ý nghĩ kỳ lạ tràn ngập trong đầu Trì Am.

Đột nhiên, người đàn ông chợt cúi đầu nhìn cô, đôi mắt vẫn còn màu máu đỏ nhìn cô, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.

Người đàn ông bất ngờ bế cô nhảy về phía trước, Trì Am sợ hãi tim bắn ra ngoài, cho đến khi có tiếng kêu vang lên trên bầu trời, gió thổi dữ dội thì họ đã ở trên lưng đại bàng.

Con đại bàng khổng lồ bay trên bầu trời, bay qua sông núi, đồng bằng, đồi thấp, đến bên bờ biển đầy hương vị mặn mòi ẩm ướt.

Con đại bàng khổng lồ dừng lại trên bãi biển.

Hai người trượt khỏi lưng đại bàng, nhìn ngắm biển xanh, biển không ngừng nổi sóng trong cơn gió lớn, không hề yên ả, bãi cát biển được rửa sạch, trắng xóa, không hề ô nhiễm.

Nước biển không đóng băng nhưng cũng không ấm áp, càng gần bờ biển càng lạnh.

Người đàn ông ngồi trên một tảng đá cạnh biển, ngẩn người nhìn ra biển.

Trì Am thấy tình huống này hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào, cho nên không quấy rầy anh, chỉ đi dạo trên bãi biển ngắm đại dương trên thế giới này.

Cô chạm vào một hòn đá mấp mô định xem có sò trên đó hay không, nhưng không ngờ khi đi vòng qua đầu kia thì lại thấy hòn đá nứt ra, lộ ra cồi sò mềm bên trong, thế mới biết những tảng đá bị mắc cạn trên bờ biển này rõ ràng là những con hàu khổng lồ.

Quả nhiên thế giới này cực kỳ không bình thường, ngay cả những con hàu được cho là mọc trên đá cũng to lớn như vậy.

Trì Am không nói nên lời, sau đó lập tức rút kiếm ra tàn nhẫn bẻ con hàu, tách tảng đá thành hai mảnh.

Thịt bên trong mềm mại ngon ngọt, thích hợp dùng để nướng.

“Em đang làm gì thế?”

Khi Trì Am đang kiếm củi chất thành đống bên cạnh hòn đá để nướng hàu thì người đàn ông kia đã suy nghĩ xong, mò đến sau lưng cô tò mò hỏi.

“Nướng hàu.” Trì Am nói rất tự nhiên.

Người đàn ông a một tiếng, ngồi xổm xuống nhóm lửa giúp cô, còn Trì Am thì làm gia vị.

Chỉ một con hàu mà thịt mềm và rất ngọt nước, chỉ cần ăn một con thôi là đã đủ no, ăn kèm với trứng nướng nữa là hai người đã ăn no căng bụng.

Ăn uống xong, hai người ngồi quay mặt ra biển, Trì Am hỏi: “Tư Ngang, anh đến đây làm gì?”

Anh ngơ ngác nhìn cô, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Anh quên mất rồi.”

Trì Am: “...”

Người đàn ông vô tội nhìn cô, như thể anh không hiểu tại sao cô lại tức giận.

Trì Am thở dài, dựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Thôi quên đi cũng được, không cần miễn cưỡng mình.”



Người đàn ông đáp lại bằng một nụ cười, ôm cô vào lòng như lẽ tất nhiên.

...

Khi băng tuyết tan để lộ ra những cây cỏ đã bị chôn vùi suốt cả một mùa đông, báo mùa đông sắp kết thúc.

Những cây cỏ bị băng tuyết vùi lấp trong suốt mùa đông lập tức phát triển tươi tốt chỉ trong hai ngày, thể hiện sức sống bền bỉ và hoang dã. Trong rừng cũng có thể nhìn thấy rất nhiều động vật ăn cỏ đi ra ngoài kiếm ăn và cả đám thú sắn mồi đang ẩn nấp phía sau chúng.

Biển hoa vào xuân cũng đua nhau khoe sắc.

Trì Am kéo Tư Ngang đến đó, hái một lượt đến mấy túi cánh hoa để nhờ Tư Ngôn làm tinh dầu.

Tư Ngôn cẩn thận quan sát người đàn ông một lúc, rồi nói nhỏ với Trì Am: “Tình trạng của đại nhân đã tốt hơn nhiều rồi, tôi nghĩ với cách điều trị này thì vài năm tới anh ấy có thể hoàn toàn bình thường trở lại. Lúc đó anh ấy sẽ có thể quay trở lại thế giới chiều không gian thứ ba...”

Trì Am đột nhiên cau mày, trầm mặc không nói gì.

Tư Ngôn nhìn thấy cô cau mày, nụ cười trên mặt hơi cứng lại. Lúc này anh ta mới nhớ ra bọn họ đến từ các thế giới chiều không gian khác nhau, nếu không có sự tồn tại kỳ diệu của Thế giới vô vực thì e rằng bọn họ sẽ luôn sống trong những thế giới song song không bao giờ giao nhau, cả đời cũng không thể gặp gỡ.

Chỉ trong Thế giới vô vực bọn họ mới có thể gặp nhau, ở cùng một chỗ.

Rời khỏi Thế giới vô vực thì họ sẽ không bao giờ ở bên nhau được nữa.

“Anh ấy sẽ trở về thế giới chiều không gian thứ ba sao?” Trì Am hỏi.

Tư Ngôn cẩn thận nhìn cô nói: “Tổng thống của chúng tôi rất kỳ vọng vào anh ấy. Nếu không phải vì anh ấy bị sụp đổ tinh thần nên phải đưa đến Thế giới vô vực thì e rằng bây giờ anh ấy đã trở thành vị vua không ngai ở thế giới chiều không gian thứ ba và kết thúc cuộc chiến ở đó rồi...”

Kết thúc mấy trăm năm chiến loạn là ước mơ của rất nhiều con người mệt mỏi vì chiến tranh ở thế giới chiều không gian thứ ba. Tư Ngang là người mà họ đặt nhiều hy vọng nhất, không may là tinh thần của anh xảy ra vấn đề, gần như đã sụp đổ nên không thể không lưu đày anh tới đây.

Nếu tình trạng của anh được cải thiện thì tất nhiên sẽ phải trở lại thế giới chiều không gian thứ ba, tiếp tục hoàn thành trách nhiệm của mình.

Trì Am im lặng một lúc, sau đó dường như đang tự nói với chính mình: “Thật ra thì tôi cũng phải trở về.”

Tư Ngôn giật mình nhìn cô, chỉ thấy cô đã quay người lại, kéo người đàn ông đang khoanh tay đứng bên cạnh rời đi.

Trong lòng Tư Ngôn đột nhiên có linh tính không tốt.

...

Mùa xuân đến, Thế giới vô vực cũng đầy sức sống trở lại. Những người sống trong Thế giới vô vực tiếp tục làm việc chăm chỉ để tồn tại, thế giới dường như không có gì thay đổi.

Trì Am thừa dịp Tư Ngang đi tìm Tư Ngôn để tới chỗ Lạc Khả hỏi thăm về chuyện chìa khóa.

Lạc Khả không hề thấy kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện, mời cô vào phòng, đóng cửa lại, châm một điếu thuốc rồi nói: “Chị biết bao nhiêu về chuyện chìa khóa?”

“Tôi không biết gì cả.” Trì Am trả lời rất thẳng thắn.

Lạc Khả nhìn cô với vẻ bất ngờ: “Chẳng lẽ người ở thế giới chiều không gian thứ ba không nói cho chị biết sao?”



“Tôi không hỏi.” Trì Am nói thản nhiên.

Lạc Khả nhìn cô một lúc, cũng không hỏi cô tại sao không hỏi họ mà chỉ nói: “Mỗi thế giới chỉ có một chìa khóa để ra vào, có lẽ là chị đã nghe nói về việc này rồi phải không.”

Trì Am gật đầu.

Lạc Khả vẫn nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt kỳ quái: “Nhưng em cũng muốn lấy chìa khóa, chị dựa vào đâu mà muốn em nói cho chị biết?”

Trì Am lộ vẻ buồn rầu: “Thế thì khó rồi! Tôi nhất định phải quay về, phải ném cô chị họ của tôi vào Thế giới vô vực nữa. Không có cô ta thì sẽ mất vui.”

Sắc mặt Lạc Khả trầm xuống, vô cùng tức giận: “Lý do chị muốn trở về lại nhàm chán như vậy à?”

Trì Am lắc đầu: “Đây không phải là chuyện nhàm chán, đó là chuyện liên quan đến mạng sống của tôi.” Nếu tâm nguyện của nguyên chủ không được thực hiện thì hành trình xuyên qua của cô ở thế giới này sẽ kết thúc.

Trải qua bao nhiêu thế giới, tuy từng có mạo hiểm nhưng ít nhất cô cũng đã an toàn vượt qua, hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ để cô có thể tiếp tục xuyên qua. Mặc dù cô không biết điểm cuối của cuộc hành trình này là ở đâu, nhưng cô thực sự rất biết ơn khi mình liên tục được gặp Tư Ngang.

Nói cho cùng thì cô vẫn luyến tiếc người đàn ông kia, thậm chí lòng tham lại ngày càng nhiều, cảm thấy một kiếp là không đủ.

Lạc Khả hờ hững nhìn cô, đột nhiên lao tới như một bóng ma.

Trì Am xoay người né tránh ám khí bắn về phía mặt mình, quay người đỡ đòn tấn công của cô ta, sau đó vặn tay đối phương, đồng thời kẹp cái tay còn lại đang cầm hai thanh kiếm mỏng như lưỡi dao kia của cô ta.

Lạc Khả giỏi về ám sát.

Hai tay cô ta bị kẹp chặt, Lạc Khả nở nụ cười quái dị, vừa mở miệng thì đã có một ánh bạc xẹt qua.

Trì Am nghiêng đầu, thứ bay qua mặt cô liền đóng chặt vào bức tường phía sau cô. Cô dùng sức đẩy mạnh Lạc Khả vào tường, vặn tay chặt hơn.

Lạc Khả kêu lên một tiếng, cảm giác xương tay như sắp bị cô bóp nát.

Trì Am không buông cô ta ra mà vẫn đè cô ta nói: “Lạc Khả, tôi nhất định phải có được chìa khóa. Nếu cô cản trở tôi thì tôi cũng đành gϊếŧ cô như cô đã làm.”

Lạc Khả cười nhạo một tiếng: “Chị sẽ không làm vậy.” Trong mắt cô không có sát khí, chỉ có sự thờ ơ, căn bản không coi cô ta ra gì.

Lạc Khả hơi ủ rũ, nhớ lại lúc mới đến Thế giới vô vực mình còn muốn hợp tác với cô, nhưng bây giờ người ta đã biết mình muốn lợi dụng người ta mà người ta chỉ đáp lại với tâm trạng có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí có lợi dụng cũng chẳng sao.

“Khi cần thiết tôi sẽ làm được.” Trì Am lại nói: “Vậy nên là cô nghĩ thế nào?”

Lạc Khả im lặng, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, ý tứ không cần nói cũng biết.

Cô ta cũng sẽ không bỏ cuộc.

Thấy vậy, Trì Am định dùng thủ đoạn thì bất ngờ cửa bị đá từ bên ngoài vào.

Khi nhìn thấy người bước vào, mặt Trì Am hơi cứng lại.

Người đàn ông đi vào cũng mặt không thay đổi nhìn bọn họ, hai mắt chợt lóe tia máu. Tư Ngôn đi vào theo, không nhịn được muốn lấy tay che mặt, nếu không phải cả hai người đều là phụ nữ thì tư thế này thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.