Chương 19: Thế giới thứ nhất 19

Ôn Lung cau mày đánh giá một lát, mặc dù vừa nhỏ vừa nát, nhưng mà vẫn còn tính là sạch sẽ.

“Ồ, vậy cậu ngủ ở phòng khách đi.”

“Không được.”

Ôn đại tiểu thư quay đầu lại, “Không được!? Vậy chẳng lẽ cậu muốn ngủ chung với ta sao!”

Diêm Lê không trả lời, chỉ nói: “Cô vừa mới dọa đến Diêm Hải, nếu như ông ta lát nữa ra ngoài thấy ta ở trên sô pha, sẽ đánh chết ta.”

“……”

Cái này là thật, người cha kia của cậu quả thực có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Vậy thì…… cậu ngủ trên mặt đất cũng được.”

“Thể chất của tôi không tốt, sẽ bị cảm.”

Ôn Lung lại trừng cậu một cái.

“…… Biết rồi, tôi sẽ ngủ trên mặt đất.”

Ôn Lung lúc này mới hài lòng mà thu hồi ánh mắt.

Cô nhìn giường của Diêm Lê, giống như lãnh đạo mà ra lệnh: “Đi mua khăn trải giường! Còn có vỏ chăn, vỏ gối……”

Cô chưa nói xong, Diêm Lê liền nhỏ giọng đánh gãy lời cô: “Cửa hàng ở dưới lầu bán khăn trải giường rất dễ phai màu, ngày mai cô thức dậy quần áo nhất định sẽ đổi màu. Loại này có được không?”

Ôn Lung khϊếp sợ nói: “…… Đương nhiên là không được!”

“Siêu thị ở rất xa, bây giờ đã là chín giờ rưỡi rồi. Chờ tôi đi tới đó thì chắc chắn đã đóng cửa rồi.”

Ôn đại tiểu thư lần đầu tiên có chút mờ mịt vô thố, cô tuyệt vọng nói: “Vậy thì, đồ tắm rửa chắc là có chứ? Ta muốn đồ sạch sẽ……”

“Cái này thì có.”

“Nếu như cô muốn vệ sinh cá nhân, thì có bàn chải đánh răng mới, còn có ly giấy dùng một lần nữa.”

“……”

Ôn Lung nén giận.

“Rửa mặt rửa chân không có khăn lông, cô có thể phải để khô tự nhiên.”

“…… Cái này chắc là có thể đi mua được chứ!?”

“Cũng sẽ phai màu.”

Ôn Lung:……

Chín giờ năm mươi, Ôn Lung gian nan mà vệ sinh cá nhân xong,rồi hạ mình nằm xuống chiếc giường nhỏ mà Diêm Lê đã đổi khăn trải giường xong.

Cô từ trước đến nay đều rất khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng mà ở trong hoàn cảnh như vậy, hình như chỉ có cách nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mới có thể cảm thấy tốt hơn một chút được.

Lần đầu tiên, Ôn đại tiểu thư nằm xuống gối đầu không đến năm phút là đã ngủ mất rồi.

Phanh!

Cửa phòng bị người dùng lực đá cho một cái.

Ôn Lung đã ngủ say bị một tiếng này làm cho giật mình tỉnh dậy.

Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng chửi thô tục của nam nhân, “Con mẹ nó, nhãi ranh, cánh cứng cáp rồi có phải không!?”

“Mẹ nó, mày ra đây cho lão tử! Xem tao có đánh chết mày hay không!”

Trong bóng đêm, ánh mắt của Diêm Lê nhìn về phía cửa, không biết đang suy nghĩ gì.

“Mẹ nó, dám đập cửa của lão tử, tại sao lại không dám ra đây, hả?”

“Cái đồ tạp chủng, cái đồ ngay cả mẹ cũng không cần!”

Ôn Lung vừa mới ngủ say đã bị đánh thức không nhịn nổi nữa, cô duỗi tay sờ bên mép giường, không biết sờ được cái gì đó, rất cứng, rồi thuận tay ném tới cửa phòng bị đá đến kêu ầm ầm kia.

“Ồn ào cái gì!”

Mặc dù là tiếng rống rất lớn,nhưng mà giọng của Ôn Lung lại giống như chim vàng anh vậy, thanh thúy dễ nghe.

Ngoài cửa đột nhiên không còn động tĩnh nữa, giống như là bị một tiếng này làm cho chấn động.

Mười mấy giây sau, nam nhân đứng ở ngoài cửa phát ra tiếng cười đáng khinh làm cho người ta buồn nôn.

Ông ta cho rằng con trai của mình cũng giống như ông ta vậy, đã biết tìm nữ nhân rồi.

“Tiểu tử thúi, người mang về còn rất có cá tính đó.”

Nói xong ông ta trực tiếp bỏ đi.

Diêm Lê đưa mắt nhìn sang giường ở bên cạnh.

Trong đêm tối, cậu không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Lung, nhưng mà lại có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô, bởi vì tức giận nên hơi thở có chút dồn dập, giống như là động vật nhỏ nào đó đang bước vào thời kỳ thành niên vậy——

Có thể chạy nhảy thoải mái ở trên thảo nguyên, cũng không bao giờ sợ hãi trước những nguy hiểm không lường trước được.

Cậu từ trên mặt đất bò dậy, bật công tắc ở trên vách tường lên, sau đó nhặt món đồ mà lúc nãy Ôn Lung đã quăng ra ngoài.

Đó là điện thoại mà cậu đặt ở đầu giường.

Tốn hai kim để mua nó.

Cậu không nói gì, chỉ là lại đi tắt đèn rồi một lần nữa nằm xuống, chờ đợi cơn buồn ngủ ập tới.

Ôn Lung đã bớt tức giận hơn, lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Vai ác bị dọa điên rồi sao? Thế mà lại không đòi cô trả lại tiền mua di động?