Chương 18: Thế giới thứ nhất 18

Sau khi đứng lên, Diêm Lê mới nói: “Vậy tôi về nhà đây.”

Ôn Lung không nói gì mà nhìn cậu chằm chằm.

“…… Sao vậy?”

“Ta đi theo cậu, cho ta ngủ ở nhà cậu một đêm.”

Thật ra cô có thể gọi xe về Ôn gia, nhưng mà khó có được một cơ hội tốt như vậy, không tới nhà vai ác nhìn thử thì quá đáng tiếc rồi.

Đặc biệt là người cha nghiện rượu kia của cậu, bây giờ Ôn Lung vẫn chưa rõ ràng lắm rốt cuộc ông ta là dạng người như thế nào.

Vừa hay bây giờ có cơ hội, liền đi xem tình huống như thế nào.

Diêm Lê: ?

Cậu đang muốn cự tuyệt.

“Một đêm mười kim.”

Diêm Lê có chút tâm động đáng xấu hổ.

Nhưng mà cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại lắc đầu nói: “Nhà của tôi chắc chắn cô sẽ ở không quen.”

“Bên ngoài cửa sổ có bãi rác, còn có người sẽ đi vệ sinh ở dưới cửa sổ nữa. Mặc dù tôi đã đóng cửa sổ lại, không ngửi thấy mùi, nhưng mà vẫn có mùi hôi của rượu……”

“……”

Trong một khoảnh khắc, Ôn Lung thật sự đã muốn từ bỏ.

“Ta nói muốn đi chính là muốn đi! Cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Diêm Lê không nói thêm gì nữa.

Dù sao thì cô nhìn thấy rồi cũng sẽ tự rời đi mà thôi.

*

Khoảnh khắc bước vào con hẻm nhỏ nơi Diêm Lê đang ở, Ôn Lung đã hối hận.

Mặt đất trong ngõ nhỏ đen sì, phía trên không biết là nước bẩn từ đâu tới, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.

Cô chỉ đi vài bước rồi dừng lại.

Diêm Lê nhìn cô với biểu tình “quả nhiên là như thế”.

Lần này chắc là sẽ quay về đi?

Ôn Lung giống như nhìn ra được cậu đang suy nghĩ gì, vốn dĩ cô đã định đi về bỗng nhiên lại phản nghịch lên.

“Cậu cõng ta!”

“…… Vì sao?”

“Người của cậu sạch sẽ hơn chỗ này.”

“Ồ.”

Diêm Lê cúi người, nửa ngồi xổm xuống.

Cậu chỉ cảm thấy phía sau lưng trầm xuống,thân thể của Ôn Lung dán lên sống lưng thon gầy của cậu, mềm như bông, rất nhẹ.

Ngay sau đó, cằm cô nhẹ nhàng đặt ở trên vai cậu, hình như cũng rất mềm.

Bởi vì khoảng cách quá gần, nên cậu có thể ngửi thấy mùi hương không biết là mùi dầu gội hay là gì đó trên người cô, không nồng lắm, nhưng mà rất dễ ngửi.

Một mùi hương nhẹ nhàng không hợp với nơi này.

Cậu cõng cô về căn nhà âm u chật chội kia.

Vừa mở cửa ra, âm thanh của nam nữ giao hoan quen thuộc truyền ra từ phòng ngủ ở phía bên tay phải.

Diêm Lê liếc nhìn Ôn Lung một cái, cảm thấy cô chắc là không thích nghe loại thanh âm này.

Nhưng mà, cậu cũng rất không thích.

Mùi rượu từ trong phòng khách nhỏ hẹp tỏa ra tới đây, là mùi rượu kém chất lượng.

Ôn Lung nhìn qua đó, khoảng trống duy nhất ở chính giữa phòng khách chất đầy những vỏ chai rượu và chai bia còn sót lại.

Cô hỏi: “Có giấy không?”

Diêm Lê chớp mắt, “Hả?”

Muốn lấy giấy làm gì chứ?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng mà cậu vẫn lấy từ trong ngăn tủ ra một bao khăn giấy mới, xé mở đóng gói rồi đưa cho cô.

Ôn Lung rút liên tiếp mấy tờ ra, sau đó ghét bỏ mà dùng giấy bọc một chai rượu lại.

Cô đi tới phòng ngủ đang truyền tới tiếng ồn ào bất kham kia, sau đó giơ tay lên, dùng sức nện lên trên cửa phòng ngủ nơi phát ra âm thanh.

Bình rượu vỡ làm đôi, phát ra một tiếng vang lớn.

Nữ nhân ở bên trong mắng một câu thô tục, nhưng mà lại không nghe thấy giọng của nam nhân.

Chắc là đã bị dọa cho mềm rồi.

Làm xong hết thảy mấy thứ này, cô mới bất mãn mà lầu bầu một câu: “Ồn muốn chết.”

Diêm Lê hé môi, nhưng lại không phát ra tiếng nào. Cậu chỉ là nhìn thẳng vào cô, đáy mắt lần đầu tiên hiện lên một tia sáng kỳ lạ.

Phản kháng, thì sẽ bị cha cậu đánh chết.

Đây là nhận thức từ nhỏ của cậu, nhưng mà cho tới bây giờ, cậu cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà cô lại dễ như trở bàn tay mà làm được hết thảy.

Giống như chuyện cô sai sử mình vậy, tự nhiên nhưng lại giống như đây là điều đương nhiên.

“Nhìn cái gì mà nhìn, ngu ngốc!” Cô trừng mắt liếc cậu một cái, “…… Có phòng nào khác không? Ta muốn đi ngủ.”

Diêm Lê lấy lại tinh thần, đưa cô đi đến căn phòng nhỏ ở phía bên trái, rồi mở cửa dẫn cô vào.

“Chỉ còn lại phòng của tôi thôi.”