Chương 41: Thế giới thứ nhất 41

Bởi vì ngoài việc học mấy năm ở trong trường ra, thì vẫn luôn bận rộn gây dựng sự nghiệp, cho nên khi vừa tốt nghiệp chương trình đại học, Diêm Lê đã có trong tay một công ty với quy mô không nhỏ.

Sau khi ra trường, cậu không có cách nào để biết được tình hình của cô ở trong trường. Cho nên cứ cách một đoạn thời gian thì cậu sẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại, mỗi lần hỏi đều giống nhau, không gì khác ngoài việc hỏi Ôn Lung gần đây có định yêu đương hay không.

Sau đó thì Ôn Lung không thèm nghe máy nữa.

Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, thực sự không cần phải phí sức vì vai ác nữa.

Cô không giống như Diêm Lê trực tiếp đi làm gây dựng sự nghiệp, mà là học lên thạc sỹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sau này chắc cũng sẽ học lên tiến sỹ.

【…… Cô thật sự rất thích học hành. 】 Ngay cả hệ thống cũng nhịn không được kinh ngạc cảm thán vì sự chấp nhất của cô.

Ôn Lung mím môi cười khẽ: Sinh mệnh của ác ma vực sâu thật sự là quá dài, ta luôn muốn tìm một việc gì đó có thể gϊếŧ thời gian. Đọc sách chính là phương pháp tốt nhất.

【 Cô ở trong thế giới nguyên bản cũng như vậy sao? 】

Ôn Lung: Cũng không sai biệt lắm, ta học được rất nhiều thứ ở thế giới loài người, nhạc cụ, điêu khắc, thanh nhạc đều biết một chút. Nền văn minh của nhân loại rất thú vị, so với mấy thứ đồ mà thần sáng tạo ra thì thú vị hơn nhiều……

【 Vẫn là nền văn minh của thần lợi hại hơn một chút. 】 Hệ thống phản bác.

Ôn Lung không trả lời nó.

Cô nheo mắt lại, che lại ý châm chọc dưới đáy mắt.

Thần sao……

Tên dối trá nhạt nhẽo.

*

Hai năm sau, lúc Ôn Lung gần như đã hoàn toàn quên mất người tên Diêm Lê này, thì bỗng nhiên cậu lại liên lạc với cô.

Cậu mang theo rất nhiều thứ tới gặp cô, giấy chứng nhận bất động sản biệt thự, tài liệu cổ phần trong công ty, còn có toàn bộ chứng minh tiền tiết kiệm nữa.

“Cô trước đây đã đồng ý với tôi rồi.” Cậu mặt vô biểu tình đẩy mấy thứ trên tay qua hết cho cô.

Ôn Lung chỉ đơn giản nhìn lướt qua.

“Ồ…… Được rồi, ta sẽ đưa cậu vào phạm vi cân nhắc.”

Diêm Lê nhìn cô không chớp mắt, “Phạm vi…… cân nhắc? Có ý gì.”

“Ý trên mặt chữ.”

“Trước đây cô đã đồng ý với tôi rồi, nếu tôi làm được, thì cô sẽ……”

Giọng nói của cậu đột nhiên cứng lại.

Lúc đó Ôn Lung đúng là nói “cân nhắc”.

Cậu giống như là bị đóng đinh tại chỗ vậy,chậm chạp không mở miệng nói chuyện.

Thừa dịp khoảng thời gian cậu đang sững sờ này, Ôn Lung tinh tế đánh giá cậu một phen.

Thăng trầm mấy năm nay làm cho khí chất quanh thân vai ác hình như càng thêm trầm ổn, nhưng mà nhìn qua cũng ngột ngạt hơn.

Diêm Lê chắc là vội vã chạy từ công ty tới đây, áo khoác tây trang được đặt trên ghế, lộ ra cà vạt và áo sơmi ở bên trong, phía dưới là quần dài màu đen được ủi đến phẳng phiu, giữa lông mày mang theo chút uy nghiêm của bề trên.

Chỉ có con ngươi dưới hàng mi dài mảnh mai vẫn có thể nhìn ra được mấy phần hơi thở tối tăm trước đây của thiếu niên.

“Cứ như vậy đi.” Ôn Lung đứng lên, xoay người rời đi.

Nhưng mà cô vừa mới đi được vài bước, thì lại nghe thấy lời khẩn cầu khàn khàn của người ở phía sau: “Tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn, tôi sẽ làm được tốt hơn so với những người khác mà cô coi trọng.”

“Cô muốn cái gì, tôi đều có thể cho cô……”

Bước chân của Ôn Lung dừng lại, đôi đồng tử như mèo kia đột nhiên nheo lại.

Con ác ma này không biết bị lời nói nào của cậu dụ hoặc, cặp mắt như lưu li kia đang đưa lưng về phía Diêm Lê trong nháy mắt biến thành màu tím đậm giống như hoa tử đằng vậy.

Cô quay đầu lại, “Cậu vừa mới nói, ta muốn cái gì thì cậu đều có thể cho ta sao?”

“Nếu ta muốn thứ đồ trân quý nhất trên người của cậu,thì cậu cũng có thể cho ta sao?”

Người đối diện khẽ nâng con ngươi lên, môi mấp máy nói câu gì đó.

Ôn Lung hứng thú cong khóe môi lên, gằn từng chữ: “Được, ta đồng ý.”

*

Ngày Ôn Lung dẫn Diêm Lê về nhà lấy sổ hộ khẩu, Ôn Văn Viễn tức giận tới nỗi muốn đánh người.

Ngàn phòng vạn phòng, vẫn là không phòng được tên sói con nhỏ này.

Nhìn Diêm Lê đưa ra từng tờ chứng minh tài sản, ông cuối cùng cũng chỉ có thể xua tay, tùy hai đứa chúng nó đi.

Mặc dù ông không hài lòng với Diêm Lê cho lắm, nhưng mà cũng có vài phần cảm động trước tình cảm chấp nhất của cậu.

Dù sao thì ở trong lòng Ôn Văn Viễn, Diêm Lê thích con gái của mình từ thời cao trung, tới bây giờ cũng đã được mười năm rồi chứ ít gì.

Hiệu suất làm việc của Diêm Lê rất cao, lãnh chứng xong không bao lâu liền tổ chức hôn lễ.

Trong hôn lễ, cậu bạn cùng phòng thời đại học Lâm Phóng cũng tới tham gia, trong tiệc cưới uống quá nhiều, không ngừng nói nhảm“Tiểu tử này, còn rất si tình đó nha.”