Chương 42: Thế giới thứ nhất 42

Nhưng mà khách khứa ở đây lại không có ai biết được, trước đó, đôi vợ chồng mới cưới đứng ở trên thảm đỏ này ngay cả tay cũng chưa nắm qua bao giờ.

Nụ hôn trao cho nhau trong hôn lễ sau khi đã trao đổi nhẫn xong, cũng là nụ hôn đầu tiên của hai người.

Diêm Lê chỉ cảm thấy bờ môi chạm vào mình xúc cảm rất mềm, còn lại thì không có cảm giác gì nữa.

Hôn xong, cậu nhìn người vợ mới cưới trấn định tự nhiên của mình một cái, hình như cô cũng không có cảm giác gì, chỉ là khẽ cau mày, muốn nhanh chóng kết thúc buổi lễ nhàm chán và tẻ nhạt này.

Chủ lễ ở bên cạnh bọn họ không ngừng nói chuyện.

“Nắm lấy tay nhau, cùng nhau bạc đầu giai lão. Hai người yêu nhau mười năm, cuối cùng cũng kết thúc cuộc tình dài của bọn họ, vào thời khắc này bước chân vào thiên đường hôn nhân……”

Mà cô dâu và chú rể trong hội trường vào giờ phút này lại đồng loạt nhăn mày lại, không hẹn mà cùng nghĩ: Yêu nhau mười năm ở đâu ra vậy?

Một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc.

Đêm tân hôn, Ôn Lung cũng không thể ở trong Ôn gia nữa.

Cô và Diêm Lê cùng ngồi ở ghế sau xe cưới, được đưa về căn biệt thự mà cậu mua từ một năm trước.

Sau khi đến nơi, tài xế nói vài câu chúc mừng rồi sau đó quay đầu xe về.

Ôn Lung đi được vài bước, cảm thấy chân có chút nặng.

“Xách váy cho ta.”

“…… Ồ.”

Mới vừa bước vào cửa, Ôn Lung đã gấp không chờ nổi mà cởi đôi giày vướng víu kia ra, rồi đi chân trần trên sàn nhà.

“Chỗ của cậu có đồ để tẩy trang không?”

“Có, để ở trong phòng tắm.”

“…… Áo ngủ cũng có, cô có thể thay váy cưới ra trước.”

Lãnh chứng và tổ chức hôn lễ tổng cộng cũng chỉ cách nhau có mấy ngày, Ôn Lung thậm chí còn chưa tới nhà của Diêm Lê bao giờ.

Cô theo bản năng đi vào bên trong vài bước.

“Đi ngược rồi, ở bên này.”

“……”

Phòng vệ sinh được bố trí trong phòng ngủ, Diêm Lê thay cô xách theo làn váy dày và nặng lên, một đường dẫn cô tới phòng ngủ.

Lúc hai chân đạp lên tấm thảm nhung màu trắng kia, Ôn Lung không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Tôi nghĩ em sẽ thích, cho nên lúc trang trí liền thuận tiện yêu cầu đặt thêm một tấm thảm.” Diêm Lê chậm rãi giải thích.

Ôn Lung lúc đầu không nói gì, nhưng mà một lúc sau,sau khi cô quét mắt nhìn toàn bộ căn phòng này một lần, lại không xác định hỏi: “Cậu thật sự không thích ta sao?”

Trong phòng ngủ không chỉ có thảm, mà ngay cả bài trí, tủ và rèm cửa đều giống như đúc với căn phòng của cô ở Ôn gia vậy.

Diêm Lê theo bản năng muốn trả lời là“không thích”, nhưng mà lời này là do Ôn Lung hỏi, không phải là người khác.

Cậu lại có chút do dự không giải thích được.

Chờ cậu lấy lại tinh thần muốn nói gì đó, thì Ôn Lung đã bỏ qua vấn đề này, bắt đầu mở tủ quần áo ra tìm áo ngủ rồi.

Cô tùy ý ném áo ngủ lên trên giường, sau đó với tay ra sau lưng kéo khóa kéo đằng sau váy cưới.

Nhưng mà quá trình này cũng không được thuận lợi cho lắm, sợi dây kéo bị kẹt ở phần eo của cô rồi không kéo xuống tiếp được nữa.

Diêm Lê vì thế bước lên giúp cô. Một tay cậu đè bả vai cô lại, một tay khác thay thế tay của cô nắm lấy đầu khóa kéo.

Roẹt.

Khóa kéo rất thuận lợi được cậu kéo xuống tận cùng, cho đến tận vị trí mông của Ôn Lung.

Toàn bộ tấm lưng của cô đập vào trong mắt cậu, trắng nõn giống như là sữa bò vậy.

Diêm Lê nhìn nhiều thêm một lát.

Lưng của cô thoạt nhìn rất thơm, làm cho cậu rất muốn cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi một cái.

Nhưng mà chắc là không được, nếu như cậu thật sự làm như vậy, Ôn Lung nhất định sẽ tức giận.

Cậu tiếc nuối mà quay người lại, trơ mắt nhìn cô cởi váy cưới ra rồi thay áo ngủ mỏng nhẹ vào.

Ôn Lung xoay người lại, phát hiện cậu còn ở đây, bất mãn hỏi: “Cậu còn ở chỗ này làm gì?”

“…… Ngủ.”

“Cậu muốn ngủ chung với ta sao?”

Diêm Lê gật đầu.

“Chúng ta đã kết hôn rồi, nên ngủ chung với nhau.”

Ôn Lung không nói gì.

Làm vợ của vai ác, cô không muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng nếu chỉ đơn thuần là ngủ chung thì vẫn có thể tiếp nhận được.

“Ta đi tẩy trang tắm rửa, cậu chờ ta tắm xong rồi mới tắm.”

“Ừ.”

Một tiếng sau.

Diêm Lê tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng ngủ chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, mà người trên giường chỉ chiếm một góc nhỏ, đưa lưng về phía cậu hình như đã đi vào giấc ngủ rồi.

Cậu nhẹ nhàng bước qua, chui vào trong chăn, sau đó duỗi tay tắt đèn ở trên đầu giường.

Căn phòng thoáng chốc tối sầm lại.

Cậu nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, còn có mùi sữa tắm truyền tới từ trên người cô nữa.

Mang một chút vị sữa, nhưng mà lại không giống với cậu cho lắm.

Sữa tắm là do cậu đã chọn trước đó, nhưng mà không nghĩ tới, mùi hương chỉ thuận tay chọn kia hóa ra lại dễ ngửi như vậy.

Cổ họng cậu trượt lên trượt xuống, chợt nghĩ tới mảnh da thịt trắng như tuyết mà cậu đã nhìn thấy một giờ trước kia.

Diêm Lê nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân ngủ trước mười một giờ.

Nhưng mà cậu càng muốn ngủ, thì mùi hương kia càng làm cho não bộ con người thanh tỉnh hơn.

Không hề buồn ngủ.

“……”

Sau khi đã trải qua đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, Diêm Lê rốt cuộc cũng nhẹ nhàng lật người qua vào lúc nửa đêm.

Ôn Lung đưa lưng về phía cậu.

Trong đêm tối, cậu có thể nhìn thấy tấm lưng bóng loáng tinh tế của cô qua ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Cậu cẩn thận cúi người tới gần, sau đó, ngửi một cái trên tấm lưng xinh đẹp của cô.

Rất thơm.