Chương 13: Thiếu gia nhà giàu và cô gái nghèo

Tô Lê cong khóe miệng, lộ ra một ý cười nhạt nhẽo. “Tống tiên sinh, ngươi không khỏi quá mức xem trọng chính mình đi. Ngươi nói xem, ngoại trừ một cái thana phận người Tống gia, ngươi còn mặt nào đáng giá chứ, huống chi, Tống gia là trăm năm thế gia, sự nghiệp khổng lồ, hậu bối cũng không ít, người có năng lực hơn ngươi nhiều không kể xiết, ngươi chỉ là một thiếu gia cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm có tư cách gì là đối tượng liên hôn”.

Đây cũng là suy nghĩ mà Tô Lê mới phát hiện, nguyên cốt truyện nói trắng ra là chính là một cái hoa hoa công tử gặp được chân ái từ đây thủ thân như ngọc. Mà những mặt khác tác giả miêu tả mà đặc biệt thiếu sót, cứ như vậy một cái thiếu gia nhà giàu không có năng lực dựa vào cái gì trở thành vai chính. Phải biết rằng mỗi một cái thế giới đều là dựa vào vai chính chống đỡ.

Đối với vấn để này, 2333 muốn nói là, [ đây chẳng qua là một cái thế giới cấp D, là ta muốn ký chủ thích ứng từ từ, cốt truyện nguyên bản liền không có logic gì, ngươi phá hư cũng tương đối dễ dàng nha. Bất quá những thế giới này sau, liền sẽ không có loại cấp thấp như vậy, hơn nữa quy tắc cũng sẽ nghiêm khắc hơn, ký chủ nhất định phải cố lên a! ].

Tô Lê cũng chỉ có thể tiếp nhận cách nói kiểu này.

Mà lúc này Tống Phong Nam hiển nhiên đã bị chọc giận, hắn vội vàng đứng lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tô Lê đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, căm giận nói, “Ngươi có tư cách nói ta như vậy! Ngươi còn không phải là một quân cờ của An Gia sao, chính tai ta nghe được Tống lão gia muốn gả ngươi cho ta.”

“Nga” Tô Lê cong khóe miệng, tươi cười mỉa mai, “Ngươi hiện tại đi hỏi một chút Tống lão gia, xem có thể hay không vẫn là kết quả này.”

“Ngươi có ý tứ gì?” Tống Phong Nam cau mày nhìn nàng.

“Không có ý tứ gì. Bất quá Tống tiên sinh, ngươi uống say không đi tìm bạn gái của mình, chạy tới nơi này của ta làm cái gì?”.

Tống Phong Nam trong nháy mắt mờ mịt, đúng vậy, hắn hẳn là nên đi tìm Thiên Thiên, vì cái gì chạy tới nơi này. Hắn lại nhìn khuôn mặt cười như không cười của Tô Lê, dù nàng có làm vẻ mặt này, vẫn như cũ xinh đẹp kinh người.

Hắn từ lúc bắt đầu liền biết nàng là ai, lúc ở cửa hàng quần áo vì nàng mua bộ váy kia, hắn trong lòng vẫn luôn nhớ mãi không quên. Khi đó hắn nghĩ, nếu đối tượng kết hôn là nàng, vẫn là thực không tồi.

Sau đó hắn gặp Phùng Thiên Thiên, nữ nhân kia kiên cường nỗ lực, giống mặt trời ấm áp, làm hắn không khỏi yêu thích. Dù vậy, hắn cũng biết, chính mình không thể cùng Phùng Thiên Thiên kết hôn, đối tượng kết hôn sẽ là An gia tiểu thư An Bạch Nguyệt. Cho nên không có quan hệ, dù sao cũng không kết hôn, không thể cô phụ Phùng Thiên Thiên tốt đẹp như vậy.

Sau đó hắn phát hiện, Phùng Thiên Thiên cũng không phải tấm lòng rộng rãi, tâm hồn nàng kỳ thật mẫn cảm không có cảm giác an toàn, tựa như con sóc nhát gan hắn từng nuôi. Hắn thương tiếc nàng, nhưng cũng chút mất mát.

Hắn thích một người phải kiên nhẫn và săn sóc. Nhưng lúc hắn phát hiện đối phương càng ngày càng có tính chiếm hữu cao sẽ vô cớ gây rối, hắn liền rất nhanh ghét bỏ. Mà Phùng Thiên Thiên, mới qua một tháng, đã cùng hắn ồn ào rất nhiều thứ.

“Chúng tôi đã chia tay rồi” Tống Phong Nam lẩm bẩm nói, sau đó hắn nhìn Tô Lê, nghiêm túc nói, “Ta cùng Phùng Thiên Thiên đã chia tay. Ta không thích nàng.” Tuy nói như thế, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy trong lòng mất mát, phảng phất sự tình đáng ra không nên như vậy.

“Phải không?” Tô Lê trong mắt có chút đáng tiếc, ngón tay chỉ ngoài cửa, “Chính là phùng tiểu thư, giống như không phải nghĩ như vậy đâu.”.

“Cái, cái gì?” Tống Phong Nam có chút gian nan xoay người, chỉ thấy cánh cửa khép hờ, Phùng Thiên Thiên sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, phảng phất như một con rối gỗ không chút sức sống.