Chương 14: Thiếu gia nhà giàu và cô gái nghèo

“Thiên Thiên.” Tống Phong Nam nhìn Phùng Thiên Thiên mặt mất đi huyết sắc, bỗng dưng trong lòng tê rần.

Phùng Thiên Thiên phảng phất bừng tỉnh, nàng nhìn Tống Phong Nam, bỗng nhiên cảm thấy hắn thực xa lạ. Nàng đẩy cửa ra đi tới, kéo kéo khóe miệng, lộ ra một khuôn mặt làm người yêu thích, mở miệng, mới phát hiện giọng nói đều khàn khàn.

“Phong Nam. Em nhận được điện thoại, nói anh uống say. Sau đó cùng thợ chính cầu xin, nhưng nàng rất hung dữ, nàng nói em nếu xin nghỉ, về sau đừng đến nữa. Nhưng là, em nghĩ, anh uống say cần người chiếu cố. Chính là vừa đến quán bar, liền thấy anh đi rồi, em không yên tâm liền đi theo phía sau.” Phùng Thiên Thiên nói năng có chút lộn xộn, nàng mở to đôi mắt hạnh, muốn ngăn nước mắt sắp tràn ra.

“Thiên Thiên, thực xin lỗi.” Tống Phong Nam tiến lên hai bước muốn đem nàng ôm vào trong lòng ngực, lại bị nàng né tránh.

Phùng Thiên Thiên rốt cuộc vẫn là không thể nhịn xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống, “Em, em biết chính mình không xứng với anh. Chính là anh rõ ràng đáp ứng em, cùng em ở bên nhau thì sẽ không tìm người khác. Anh gạt em.”.

“Anh, anh không có lừa em, anh không có tìm người khác, Eri là bạn gái cũ mà thôi, anh cũng không biết cô ấy mang thai, anh thật sự không có lừa em.” Tống Phong Nam vội vàng tiến lên bắt lấy tay nàng, nôn nóng mà giải thích nói.

“Kia Eri có thai hài tử của anh, anh tính như thế nào?” Phùng Thiên Thiên tránh bàn tay hắn, lau khô nước mắt, nhìn hắn, trong mắt lập loè ý vị không rõ ràng.

“Anh sẽ kêu cô ấy bỏ đứa bé, sẽ không cùng Eri ở bên nhau, em tin tưởng anh nhé.”.

Phùng Thiên Thiên nghe được hắn nói, nhịn không được bật cười, nàng cảm thấy chính mình có chút bi ai. Đại khái, hắn đối xữ với bạn gái cũ như vậy, cũng sẽ như vậy đối nàng.

“Tống Phong Nam, hôm nay là em ngớ ngẩn, chúng ta đã chia tay, tiền anh cho em mượn em sẽ trả lại.”.

“Thiên Thiên.” Tống Phong Nam có chút không thể tin tưởng mà nhìn nàng, mặc dù nói chia tay, mặc dù hắn cảm thấy đã không còn thích Phùng Thiên Thiên, nhưng không biết vì sao, hắn trong lòng vẫn là rất khó chịu.

Phùng Thiên Thiên không hề xem hắn, ngược lại hướng Tô Lê gật gật đầu, “Làm phiền, hôm nay quấy rầy cô, có cơ hội lần sau mời cô uống ly cà phê. Nga, không đúng, khả năng cô cũng uống không quen loại cà phê giá rẻ đi.”.

Tô Lê ôn hòa mà cười cười, “Sẽ không, tôi không ngại. Cô phải đi sao, nơi này không thể gọi xe, không bằng tôi đưa cô đi.”.

Mới vừa rồi, hế thống báo tiến độ nhiệm vụ đã đạt 70%, bởi vậy Tô Lê tâm tình không tồi.

Phùng Thiên Thiên không nghĩ nàng tốt bụng như vậy, sửng sốt một chút vội vàng lắc đầu cự tuyệt, “Không, không cần phiền toái như vậy.”.

“Sẽ không phiền toái, ta đúng lúc cũng muốn ra ngoài.” Tô Lê đứng dậy xoa đầu tóc có chút rối, cười như đại tỷ tỷ tình thâm.

“Vậy, cảm ơn ngươi.” Phùng Thiên Thiên rũ con ngươi, thấp giọng nói cảm tạ. Ở thành phố A này khắp nơi là phú hào, nàng gặp qua nhiều người không coi ai ra gì, đặc biệt là những thiên kim tiểu thư được nuông chiều ngang ngược. Nhưng mà, An tiểu thư lại cùng họ không giống nhau. Ôn nhu lại xinh đẹp, khó trách khiến Tống Phong Nam không nhịn được động tâm.

Nhìn Tô Lê mang theo Phùng Thiên Thiên đi ra ngoài, Tống Phong Nam có chút phản ứng không kịp, khi nào An Bạch Nguyệt cùng Phùng Thiên Thiên có quan hệ tốt như vậy.

“Tống tiên sinh, phiền anh từ nhà tôi đi ra, nhớ giúp tôi đóng cửa lại cảm ơn.” Tô Lê nói từ bên ngoài, Tống Phong Nam mới như ở trong mộng tỉnh lại.