Quyển 1 - Chương 4

Ngươi làm như vậy thì không phải là cùng nam chính cắt đứt mối quan hệ sao? Vậy thì làm sao chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ? 】 An Tố Tố cười khẽ: "Ta từ biệt với hắn để hắn khắc sâu ấn tượng về ta hơn. Ngươi đừng lo lắng, hôn sự này hắn sẽ không kết được đâu."

【Là như thế nào? 】

An Tố Tố thở dài, thật sự không muốn để ý tới hệ thống óc heo.

“Có ai theo dõi ta không?”

【có】

Hệ thống kinh ngạc trả lời thì mọi chuyện đã rõ ràng.

"Nếu hắn phái người đi theo ta, chứng tỏ hắn không yên tâm ta."

Và điều này đủ để An Tố Tố chắc chắn rằng kế hoạch ngày mai của nàng sẽ diễn ra suôn sẻ.

“Chỉ cần hắn không yên tâm ta, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn có ta, cho nên hôn sự của hắn tự nhiên sẽ không thành.”

An Tố Tố mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh, trên khuôn mặt trắng nõn có thể nhìn thấy lông tơ tinh tế mềm mại, làm lóa mắt ám vệ đi theo nàng.

"Các ngươi biết không, hôm nay là ngày đại tướng quân thành thân!"

"Khó trách hôm nay náo nhiệt như vậy!"

Người đến người đi bám chặt vào vai nhau tham gia náo nhiệt, hy vọng có thể làm tăng thêm không khí vui mừng. Hài tử nghịch ngợm chạy tới chạy lui trong những kẽ hở chật hẹp của đám đông để chơi cho đến khi va phải ai đó rồi ngã xuống đất. Chúng không thể không ngước lên nhìn người đang đến.

Khuôn mặt như hoa sen sương trong nước hiện ra, khuôn mặt trắng nõn như xuyên qua ánh sáng, "Tiên nữ thật xinh đẹp!"

Tiểu hài tử nghịch ngợm lập tức đưa tay nắm lấy vạt váy trắng tinh của nàng tiên vì sợ nàng sẽ chạy.

"Nương! Nương! Nương nhìn xem, con đã bắt được tiên nữ rồi!"

Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm túm làn váy lại để lại hai vết bẩn trên chiếc váy trắng.

An Tố Tố kéo lấy làn váy nhưng đám đông khiến nàng không thể đi đường vòng.

Nương đứa trẻ vội vàng đi tới, ngượng ngùng nhìn An Tố Tố, đưa tay gạt tay đứa bé nghịch ngợm ra, nhìn hai vết đen, xấu hổ nói: “Cô nương, thật xin lỗi, không bằng để ta đem về giặt sạch."

An Tố Tố thở phào nhẹ nhõm khi thấy làn váy của mình đã được buông ra, nghe vậy, nàng ngẩng đầu lên, cười nhẹ: “Không cần đâu đại nương, sau ngày hôm nay, ta sẽ không ở đây nữa."

Nụ cười của nữ tử mềm ấm như hoa trà nở rộ hương thơm, nhưng tại sao lời nói của nàng lại có cảm giác không thích hợp như vậy?

Đại nương còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận quay đầu lại đã phát hiện không thấy nữ tử đâu.

An Tố Tố đứng bên dòng sông lấp lánh, rũ xuống hàng lông mi dài, ánh nắng mảnh phản chiếu gợn sóng của dòng sông, khuôn mặt an tĩnh tràn ngập sự bình yên.

Nước sông dâng cao làm ướt làn váy của nàng, tựa như nữ tử được ông trời sủng ái đang cởi giày, khóe môi nở nụ cười nhạt, đôi chân trắng nõn thanh tú bước xuống lòng sông.

An Tố Tố trong đầu hỏi hệ thống: "Tam pháo, hắn đi rồi sao?"

【đi rồi】

Hắn ở đây tự nhiên là ám vệ.

[Ngươi còn muốn tiếp tục sao? Nếu Phó Kỳ Chi không đến, ngươi liền chết ở đây, nhiệm vụ sẽ thất bại và ngươi sẽ bị trừng phạt]

"Hắn sẽ đến."

An Tố Tố mỉm cười, đây là nụ cười vốn thuộc về An Tố Tố, tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.