Quyển 1 - Chương 5

Phủ công chúa.

“Công chúa, đã qua giờ lành rồi, sao tướng quân còn chưa đến đón kiệu.” Thị nữ kéo rèm bước vào phòng, nôn nóng nói với nữ tử đội khăn trùm đầu màu đỏ cùng bộ hỷ phục màu đỏ đang ngồi trên giường.

Diệp Thanh Mai vén khăn trùm đầu lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng và kiều mị, nàng ta cau mày khó hiểu.

"Hệ thống, có chuyện gì xảy ra?"

[Tôi cũng không biết! Hay có chuyện gì làm trì hoãn rồi? Tôi đi đây! Ký chủ, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi ~] Diệp Thanh Mai lo lắng cầm áo cưới màu đỏ lên đầu gối, lớp vải mịn đã nhăn nheo, trong lòng nàng ta lại bắt đầu cảm thấy bất an.

Nàng không phải đã trả tiền cho cha mẹ Bạch Nguyệt Quang để bán nàng ta cho tên nhà giàu mới nổi thích ngược đãi mỹ nhân sao? Hẳn là sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng còn chuyện gì có thể xảy ra nữa?

[Ký chủ, có chuyện không ổn! Phó Kỳ Chi hắn...]

Cùng lúc đó, ngoài rèm vang lên tiếng cung nữ: "Công chúa không tốt rồi! Tướng quân mất tích!"

Trước đó, tướng quân bên trong phủ hỉ phòng.

Nhìn bộ hỉ phục trên bàn, phòng ngủ trang trí lộng lẫy, chữ "hỉ" màu đỏ tươi và những ngọn nến đỏ, Phó Kỳ Chi rũ mắt xuống, vô thức nhìn miếng ngọc đang nằm lẳng lặng trên bàn.

Ngọc bội sớm đã mất đi hơi ấm, mơ hồ có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi hương hoa trà dịu nhẹ, rất giống nữ nhân yêu kiều kia.

Cảnh tượng này là kết quả của vô số lần tưởng tượng của hắn trong nhiều năm, nhưng...

Dừng lại một lúc, nhiệt độ trong con ngươi đen biến mất, cuối cùng, hắn cầm miếng ngọc bội bích ngọc huyết thạch, cho vào hộp rồi cất vào ngăn kéo, lấy bộ hỉ phục trên bàn ra thay.

Sau khi thắt chiếc thắt lưng màu đỏ tươi, Phó Kỳ Chi chuẩn bị ra cửa đón dâu thì cánh cửa bất ngờ bị mở, không đợi hắn lạnh mặt, hắn đã nghe thấy...

"Tướng quân...Tố Tố tiểu thư.... đã nhảy sông tự sát..."

An Tố Tố đang bồng bềnh trong nước, nuốt vào một đợt nước sông nữa, vị nước đầy chua xót, sặc vào miệng rồi lên mũi. Đuôi váy trắng của nàng nở rộ nhẹ nhàng như hải yêu.

Cuối cùng, cánh tay mảnh dẻ yếu ớt rơi xuống, An Tố Tố dùng hết giọt dưỡng khí cuối cùng, thổi bong bóng và nặng nề rơi xuống đáy sông, giống như mỹ nhân ngư mất đi sự sủng ái của vương tử tuyệt vọng hòa vào dòng nước. Nước sông trước khi bình minh ló dạng biến thành bong bóng trong vắt, đầy màu sắc và mong manh.

Thân thể nặng nề như rơi xuống vực sâu, một chút ý thức cuối cùng cũng sắp tiêu tán, An Tố Tố khẽ nhắm mắt lại.

【Cảnh báo! Sắp bất tỉnh rồi, cảnh báo! Không đủ oxy! 】

Giữa những tiếng tích tích cảnh báo, một tiếng kêu xé rách như một con dã thú tuyệt vọng mất bạn lữ phát ra tiếng than hò hét xuyên qua dòng nước sông dày đặc và lọt vào tai An Tố Tố.

"Tố Tố!!"

An Tố Tố hài lòng gợi lên khóe miệng, tùy ý để cho bóng tối nuốt chửng mình.

Trong phủ tướng quân.

"Tướng quân đâu?" Quản gia lo lắng tóc gần như bạc đi, đã gần giữa trưa, người trong cung không ngừng thúc giục, nếu cứ tiếp tục như vậy, hoàng thượng biết phải làm sao.

"Không biết a!" Gã sai vặt vẻ mặt buồn bã trả lời, tùy ý nhìn ra ngoài, nhất thời vui mừng khôn xiết. "Quản gia! Nhìn kìa! Tướng quân đã trở lại!"

“Cái gì!” Quản gia vội vàng quay người nhìn sang, nhưng chưa kịp nhìn thấy bộ hỉ phục đỏ rực đang lơ lửng trước mặt, hắn đã nghe thấy phân phó cực kỳ lạnh lùng.

"Đi tìm đại phu."

“?” Quản gia không biết ngày lành đi tìm đại phu làm gì, vừa ngước mắt lên đã bị nam nhân hù dọa.

Nguyên bản đầu tóc búi gọn gàng giờ ướt đẫm nước, thậm chí không ngừng nhỏ giọt nước, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt tràn ngập nồng đậm lạnh lùng, một đôi mắt nheo lại tràn đầy dày đặc đỏ ngầu, bộ hỉ phục trên người dường như cũng lạnh lẽo, toàn thân ướt đẫm, hỉ phục nhăn nheo, không ngừng nhỏ nước, thân thể phảng phất lạnh băng, cánh tay cũng khẽ run rẩy.

Quản gia sửng sốt, vội vàng hỏi: "Tướng quân, ngài sao vậy! Người đâu đi lấy quần áo sạch tới đây!"

"Ta nói, đi tìm đại phu." Nam nhân lặp lại lần nữa, mất đi ánh sáng đôi môi run rẩy rất nhỏ, nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng.